Trong phần cuối của bài thơ 'Ánh trăng', vầng trăng xuất hiện bất ngờ với một vẻ đẹp khiến lòng người hoài niệm. ‘’Trăng cứ tròn vành vạnh”, đây là thời điểm trăng tròn, thường là vào ngày rằm hàng tháng. Câu thơ này gợi lên hình ảnh của vầng trăng tròn trịa, và cũng là ánh sáng tươi sáng nhất trong vũ trụ. Tuy nhiên, 'vành vạnh' của vầng trăng cũng đồng nghĩa với việc vầng trăng vẫn giữ nguyên mối quan hệ thân thiết với những người lính trong quá khứ. Điều đáng nói, trăng vẫn tròn nguyên ngay cả khi con người 'vô tình':
“Trăng cứ tròn vành vạnh
Có lẽ người vô tình sẽ không hiểu được.
Những dòng thơ này khiến người đọc cảm thấy giật mình và sau đó làm họ cảm thấy ăn năn, đầy ý nghĩa. Vầng trăng trong bài thơ cũng giống như con người, như những kí ức đẹp đã từng trải qua trong cuộc đời của chúng ta. Những người và kí ức xa xưa đó... tất cả vẫn còn trong trái tim chúng ta, vẫn nguyên vẹn và chân thành. Chỉ có riêng chúng ta, với chút phù hoa, với danh lợi, mới quên đi những tình cảm, những lời thề xưa kia. Và rồi, chúng ta cảm thấy đầy ăn năn, băn khoăn hơn bao giờ hết vì sự lặng im cao thượng của vầng trăng tròn:
'Ánh trăng im phăng phắc
Đủ để làm ta giật mình”.
'Ánh trăng im lặng phơi phới' vẫn tỏa sáng khắp nơi trên thế gian. Điều này cũng biểu thị rằng trăng vẫn kiêng nể, hiền từ và trung dung. Điều đáng sợ là sự im lặng của kí ức. Chúng ta đã quên đi quá khứ, chúng ta đã phạm lỗi với những người xưa để sống trong một cuộc sống ồn ào, náo nhiệt, nhưng tất cả vẫn im lặng theo chúng ta, nhìn chúng ta với ánh mắt thông cảm và rộng lượng. Và chính vì điều cao quý ấy, chúng ta đã “giật mình”. “Giật mình” để nhận ra vẻ đẹp cao cả của người xưa. “Giật mình” để nhận ra sự lơ đãng, lãng quên của chính mình. Tiền bạc và danh vọng, không phải là thứ quý báu nhất trong cuộc sống. Phải biết sống có tình, có nghĩa, và trung dung từ trước tới nay mới làm cho tâm hồn ta trong lành và thanh thản.
Nguồn: Tổng hợp