Câu 1 Đề 3 của Cuộc thi Đại sứ Văn hóa Đọc: Viết phần tiếp theo cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà bạn đã đọc, khuyến khích thí sinh thêm hình minh họa hoặc sử dụng ngôn ngữ tiếng Anh sáng tạo.
1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
4. Bài mẫu số 4
Bài mẫu số 1:
Viết tiếp câu chuyện về cô bé bán diêm
Đến đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã được dẫn đi cùng bà “lên trời gặp Thượng đế”. Từ đây, cuộc sống mới của em bắt đầu, hạnh phúc và không còn nỗi lo nào. Nhưng liệu em có thể thật sự hạnh phúc suốt ngày, và liệu em có thể sống mà không còn nỗi lo nào không?
Bà dẫn em vào thiên đường, nơi em gặp hàng loạt thiên thần bé nhỏ, đẹp xinh, mỗi thiên thần đều mang đôi cánh mịn màng, trắng bóng. Trên tay họ, những chiếc kèn bạch trắng để chào đón em. Em tràn đầy phấn khích, nhảy múa cùng họ. Lâu lắm rồi, em mới cảm thấy như một đứa trẻ thực sự. Cánh cửa thiên đường mở ra, rực sáng màu vàng óng ả. Nó mở ra một thế giới rộng lớn, tươi tắn, với muôn vàn bông hoa. Cô bé đứng đó, ngạc nhiên và hạnh phúc. Nơi này chẳng giống như bất kỳ nơi nào em từng thấy. Nước mắt em tuôn trào, vừa hạnh phúc, vừa xúc động. Em bước vào thiên đường. Nơi đây đầy ắp người, mọi người đều vui vẻ và thân thiện. Bất ngờ, em bắt gặp một hình bóng quen thuộc, rất quen thuộc và gần gũi. Em hét lên:
– Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
Rồi em ôm chặt lấy mẹ. Hai mẹ con khóc thảm thiết, ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời cô bé đã đến. Có mẹ, có bà, em cảm thấy được che chở, bảo bọc suốt cuộc đời. Niềm vui kia điều theo cô bé suốt ngày dài. Cô bé luôn nghĩ, “Có mái ấm gia đình, đầy đủ yêu thương, là đủ lắm rồi”. Nhưng liệu đó có phải là đủ không? Cô bé nảy ra ý nghĩ về bố: “Khi em không ở đó, liệu bố có buồn bã, lo lắng không? Bố sẽ sống như thế nào trong những ngày còn lại”. Những suy nghĩ ấy luôn quấy rối tâm trí cô bé suốt đêm. Sáng hôm sau, em xin bà dẫn em đến gặp Thượng đế để em có thể nhìn thấy bố. Một tia sáng nhấp nhô, chiếu rọi xuống từ giữa đám mây. Cô bé trông thấy thế giới mà em từng sống.
Bố em bước ra khỏi ngôi nhà nát hỏng, dáng đi run rẩy của kẻ say rượu. Bố đi và lầm bầm những điều không rõ, nhưng em biết rằng bố đang tìm kiếm em. “Một ngày đã qua, bố mới nhớ đến con gái của mình” - em nghĩ buồn bã. Bố đi khắp nơi, bố không thấy em đâu cả. Có lẽ, ban đầu bố chỉ muốn lấy tiền từ việc bán diêm, nhưng giờ đây bố lo lắng thật sự. Bố chạy nhanh, mồ hôi chảy như mưa, tìm kiếm khắp nơi. Em cảm động lắm. Em chỉ muốn chạy xuống và nói với bố, “Hãy lên trời cùng con”. Bố tìm kiếm em cho đến trưa. Rồi bố đi qua một nhà thờ. Mọi người đang nói chuyện rôm rả. Bố hỏi một người, và người đó nói rằng họ vừa tổ chức đám tang cho một cô bé bán diêm đã chết vì lạnh. “Đó chính là con” - em ngẫm nghĩ. Dưới đất, người bố cũng rơi vào trạng thái sốc. Ông đứng đó, đôi mắt nhìn xa xăm. Một giọt nước mắt trải dài. Ông gào lên một tiếng đau đớn:
– Ôi trời ơi! Con ơi! Con của bố!
Rồi ông như mất khả năng đứng vững, ông ngã xuống con đường tuyết đầy. Bất ngờ, cô bé bán diêm hốt hoảng hét lên:
– Bố!
Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu em có phải làm bố đau khổ? Liệu em có lỗi không? Em day dứt, ân hận. Giữa những tiếng khóc, em nói với bà:
– Bà ơi… bà hãy xin cho Thượng đế… để bố cháu được lên thiên đường, bà nhé?
Người bà ôm cô bé, lau nước mắt rồi an ủi:
– Cháu nín đi… cháu nín đi…
Cô bé được dẫn vào phòng nghỉ ngơi. Cần một thời gian để bình tĩnh.
Vài ngày sau, thấy bố ngồi một góc, ngắm tấm ảnh duy nhất của em. Không rượu nữa, bố ngồi im, tay mân mê tấm hình đó. Trong nhà tối, âm u và buồn tẻ. “Bố ngồi như thế mấy ngày rồi?” – em lo. Đôi mắt bố sưng lên vì khóc. Thương bố da diết. Bỗng, bố đứng dậy, tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc, khó khăn mới được nhận vào cửa hàng bán kẹo. Bố năn nỉ mấy ngày, vì người ta thương bố. Lâu sau đó, cô bé bán diêm nhìn xuống thế giới của bố. Em bất ngờ khi thấy bố làm việc tốt. Bỗng có em bé nghèo đang ăn xin. Bố chạy ra, mang em bé một chiếc bánh ngon. Em bé ấy cười, bố cũng vậy. Ở nơi nào đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng mỉm cười.
Lúc ấy, cô bé bán diêm thật hạnh phúc. Cô bé vui vẻ sống bên bà và mẹ, tin rằng bố em cũng hạnh phúc. Nhưng có điều em không biết, dòng chữ em ghi sau tấm ảnh là động lực giúp bố em tiếp tục sống. Em không nhớ gì về nó, nhưng bố em mãi nhớ: “Bố ơi, con yêu bố lắm, con tin bố sẽ sống tốt trên thế giới này”.
2. Bài mẫu số 2:
Tiếp theo Câu chuyện Rùa và Thỏ
Trận đấu cuối cùng, Thỏ đã vượt qua Rùa và giành chiến thắng. Rùa nhận ra sự kiên trì và nhẫn nại của mình đã không đủ để đánh bại Thỏ. Thoải mái sau chiến thắng, Thỏ không tỏ ra khinh bỉ và quyết định đấu lại với Rùa.
Cuộc đối đầu diễn ra dưới bức tranh bình minh tuyệt vời. Rùa vẫn bước chậm rãi, nhưng lần này Thỏ không để lơ đãng. Anh ta chạy hết mình, cố gắng vượt qua Rùa một lần nữa. Trận đấu căng thẳng nhưng cuối cùng, Thỏ về đích đầu tiên, giành chiến thắng quyết định và tôn trọng Rùa.
Sau trận thua, Rùa suy nghĩ và quyết định thách đấu Thỏ dưới nước. Trận đấu diễn ra tại hồ nước lớn trong rừng. Thỏ xuất phát mạnh mẽ nhưng dưới nước, anh ta gặp khó khăn. Rùa, với sức bơi mạnh mẽ, nhanh chóng đến nơi và cứu Thỏ thoát khỏi tình thế khó khăn. Thỏ, khi thất bại, biết ơn Rùa và nhìn nhận sự độc đáo của từng con vật.
Thỏ và Rùa hiểu rằng mỗi người đều có sức mạnh riêng, không ai dưới đâu ai. Họ trở thành bạn thân, giúp đỡ lẫn nhau trong rừng mà không còn tranh đấu về thắng thua. Tình bạn của họ ngày càng sâu sắc và giúp rừng trở nên hòa bình hơn.
3. Bài mẫu số 3:
Tiếp theo câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng
Sau khi cá vàng thu hồi mọi thứ, ông lão quay trở về với ngôi nhà và máng lợn cũ. Mụ vợ không hài lòng với sự giản dị này và tiếp tục đòi hỏi. Nhưng cá vàng đã dạy cho họ bài học về lòng biết ơn và sự đa tình. Ông lão và bà quay lại cuộc sống giản dị, trân trọng những gì họ có.
Nhìn bà vẫn đòi hỏi và máng lợn sứt nát, ông lão tự nhủ là mình đã quá yếu đuối, nên ông quyết định không chấp nhận thêm nữa. Ông đến bên nhìn bà, lòng trĩu nặng. Nhìn thấy bà hối hận, ông nắm chặt tay bà và họ hứa sẽ bắt đầu lại từ đầu. Cuộc sống của họ trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn, họ chia sẻ và giúp đỡ người khác.
4. Bài mẫu số 4 (Chuẩn):
Tiếp theo câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy
Chương mới trong hành trình xây dựng Loa Thành của Vua An Dương Vương
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của Rùa Vàng, Vua An Dương Vương đã hoàn thành Loa Thành. Kim Quy trở về biển cả, để lại cho vua bí mật về cách chế nỏ thần. Bằng sự thông minh và lòng dũng cảm, vua đã đánh bại quân Triệu Đà với nỏ thần và bảo vệ được Âu Lạc.
Không lâu sau đó, Triệu Đà quyết định cử con trai Trọng Thủy đến Âu Lạc cầu hôn. Vua An Dương Vương đồng ý gả Mị Châu cho Trọng Thủy. Tuy nhiên, sự ngây thơ của Mị Châu đã mở đầu cho những bi kịch. Trọng Thủy xem trộm nỏ thần và âm mưu ác đồ của anh đã bắt đầu.
Sở hữu nỏ thần, Trọng Thủy quay trở lại và đánh bại Âu Lạc. Vua An Dương Vương, mặc dù có nỏ thần nhưng không biết rằng nó đã bị thay đổi. Âu Lạc rơi vào tay quân Triệu Đà, và vua buộc phải rút lui. Mị Châu nhớ lời dặn của chồng và để lại dấu vết cho Trọng Thủy để họ đuổi theo.
An Dương Vương chạy đến bờ biển và gọi Rùa Vàng cứu giúp. Thần Kim Quy tiết lộ Mị Châu là kẻ phản bội. Tức giận, An Dương Vương giết Mị Châu. Huyết của nàng chảy xuống tạo thành những hạt châu rực rỡ. Với sự giúp đỡ của Rùa Vàng, An Dương Vương sử dụng sừng tê để rẽ nước theo hướng thần Kim Quy xuống thủy cung.
Ở dưới thủy cung xa xôi, Tiểu Long công chúa xót thương số phận của Mị Châu và đã khẩn cầu Long Vương giúp đỡ. Long Vương nhân lòng và đồng ý cứu Mị Châu, nhưng với điều kiện phải xóa đi mọi kí ức về cuộc sống nhân gian. Mị Châu sống bình yên trong Long Cung, quên hết quá khứ, sống vui vẻ bên Tiểu Long công chúa và những người bạn mới.
Cuộc sống êm đềm của Mị Châu tiếp tục, nhưng không biết rằng Trọng Thủy đang chịu đựng sự đau khổ ở thế giới loài người. Mỗi đêm, chàng nhớ về Mị Châu và đôi lúc tìm đến giếng nước. Một lần, chàng thấy hình ảnh Mị Châu xuất hiện dưới nước và lao đầu xuống giếng. Những tưởng chàng sắp mất đi, nhưng thực tế lại là một ảo giác. Trọng Thủy dù hiểu sự thật nhưng không quan trọng, chỉ muốn gặp lại Mị Châu. Long Vương lắng nghe ước nguyện của Trọng Thủy và quyết định cứu chàng, nhưng để chàng sống với thân phận mới - lính gác thủy cung.
Số phận đưa đẩy, Mị Châu và Trọng Thủy gặp nhau một lần nữa trong một dịp dạo chơi. Trọng Thủy chỉ có mình nhớ về Mị Châu. Hạnh phúc khi gặp lại, chàng ôm lấy đôi bàn tay quen thuộc. Nụ cười trên môi, nhưng Trọng Thủy hoảng sợ rằng nếu không nhanh chóng, Mị Châu sẽ biến mất.
-Đây là nàng, cuối cùng ta đã gặp lại nàng, lời thỉnh cầu của ta đã thành hiện thực...
Mị Châu sửng sốt, “Người lính vệ này quá quen thuộc, liệu có phải chàng ta không?” – nàng thầm nghĩ. Trọng Thủy, người con gái mà chàng nhớ mãi, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Mị Châu, tim chàng đau nhói. Tiểu Long công chúa nhận ra tình cảnh khó khăn của Trọng Thủy, nàng dẫn chàng sang một bên và chia sẻ toàn bộ câu chuyện.
Biết được sự thật, Trọng Thủy càng cảm thấy đau khổ, day dứt hơn khi nhìn thấy Mị Châu hạnh phúc. “Mị Châu xứng đáng với cuộc sống tốt như vậy, tất cả là do tôi, do lòng tham của tôi mà nàng phải trải qua mọi đau khổ” - Trọng Thủy tự trách mình. Nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của Trọng Thủy, Tiểu Long công chúa an ủi:
-Đừng buồn nữa, không bao giờ là quá muộn để sửa sai và học từ lỗi lầm. Sử dụng tình yêu và lòng chân thành để làm tan chảy trái tim nàng. Chú tin rằng ngươi có thể làm được.
Kể từ đó, Trọng Thủy hằng ngày dành thời gian bên Mị Châu, chăm sóc và quan tâm hết mức có thể, thu hút sự chú ý của nàng. Dần dần, Mị Châu cảm nhận tình cảm chân thành từ Trọng Thủy, và họ cùng nhau xây dựng một câu chuyện tình đẹp đẽ.
Dường như hạnh phúc đã đến, nhưng Trọng Thủy vẫn cảm thấy có ánh đèn u ám ẩn sau niềm vui. Hạnh phúc bên Mị Châu không giảm đi nỗi đau trong chàng, mà ngược lại, nó làm cho tâm hồn chàng rối bời và đau đớn. Cuối cùng, chàng quyết định bộc lộ sự thật. Khi kể về câu chuyện của họ, Trọng Thủy đánh thức những ký ức mà Long Vương đã xóa bỏ trong Mị Châu. Mị Châu bàng hoàng khi nhớ lại sự thật, nước mắt cứ chảy, và nàng chạy ra xa. Trọng Thủy vội theo, nắm chặt bàn tay Mị Châu, nói:
-Xin lỗi, thật sự xin lỗi nàng. Tất cả đều là do ta, nhưng đừng nghĩ rằng ta không yêu nàng. Dù có sự sắp đặt từ đầu, qua những ngày chung sống, ta biết mình đã yêu nàng từ lâu. Giữa tình yêu và trách nhiệm, Thái tử không thể bỏ mặc quê hương và dân tộc. Lừa dối nàng khiến ta đau đớn. Ta chỉ mong muốn bù đắp cho nàng, nhưng cảm giác lừa dối nàng một lần nữa khiến ta không thể giữ nổi. Ta nói ra để nàng hiểu cho.
Những lời đau lòng của Trọng Thủy chạm vào trái tim Mị Châu, làm nàng cảm thấy xót xa:
-Ta không trách chàng nữa, nam nhi đại trượng phu vì nước vì dân là điều ta hiểu. Hy vọng như lời chàng, chúng ta có thể cùng nhau bù đắp và khởi đầu mới.
Cả hai ôm nhau, nước mắt rơi lệ. Chúng quyết định tìm gặp An Dương Vương, nay là sứ thần ở Thủy cung, xin được tha thứ. Long Vương tán thành.
-Cha ơi, con cái bất hiếu đã gây ra nhiều sai lầm, đã lạc lõng, xin cha tha thứ. Sau nhiều khó khăn, chúng con đã hòa mình với nhau. Xin cha hãy tha lỗi cho chúng con. Chúng con xin phép và mong cha hạnh phúc cho chúng con – Trọng Thủy nói chân thành.
-Mọi thứ đã qua, ta tha thứ. Bây giờ hai con có thể sống hạnh phúc, ta rất vui – An Dương Vương ôm đứa con với tình yêu thắm thiết.
Họ được sự tha thứ và yêu thương từ mọi người. Ngày qua ngày, cuộc sống bình yên ở dưới thủy cung của họ trôi đi. Họ sẽ mãi bên nhau.
Các thách thức trong 3 cuộc thi Đại sứ văn hóa đọc
=>Đề 2 Câu 1: Sáng tác một tác phẩm (câu chuyện hoặc bài thơ) để truyền cảm hứng đọc sách
=>Đề 1 Câu 1: Kể về một cuốn sách bạn yêu thích hoặc làm thay đổi cuộc sống của bạn
=>Đề 2 Câu 2: Trong vai trò Đại sứ văn hóa đọc, bạn sẽ thực hiện kế hoạch và biện pháp gì để khuyến khích mọi người đọc sách hơn?