Dàn ý chi tiết
I.Dàn ý chi tiết
1.Mở đầu
- Vũ Trọng Phụng là một nhà văn có tài. Dù ra đi sớm nhưng ông để lại cho văn học Việt Nam hiện đại nhiều tác phẩm có giá trị.
- Số đỏ là tác phẩm thể hiện rõ bút pháp trào phúng của tác giả.
2. Phần thân bài.
A. PHÂN TÍCH
- Số đỏ là một cuốn tiểu thuyết trào phúng. Nghệ thuật trào phúng của tác giả thể hiện ở nhiều mặt, từ cách đặt tiêu đề đến việc chọn lọc chi tiết, xây dựng nhân vật ... Tất cả đều xoay quanh các mâu thuẫn, những điều trái tự nhiên để gây cười.
- Đặc biệt về nghệ thuật trào phúng của Số đỏ thể hiện ở mấy điểm: thủ pháp tương phản, phóng đại, cách tạo tình huống, xây dựng nhân vật.
a. Thủ pháp tương phản
Tác giả sử dụng một cách sâu sắc trong cách xây dựng nhân vật, tạo ra cảnh vật. Tác giả chọn những chi tiết phản ánh sự tương phản giữa hình thức và nội dung, giữa lời nói và hành động.
- Nhân vật lãnh đạo phong trào Âu hóa trong Số đỏ là Văn Minh. Y vô học (du học chỉ để nhảy đầm), nói về thể thao nhưng chính mình lại gầy gò, ốm yếu. Typn đòi giải phóng phụ nữ nhưng lại cấm vợ thay đổi. Xuân tóc đỏ vô học, lưu manh nhưng lại trở thành “đốc tờ Xuân”, “nhà cải cách xã hội”, “giáo sư quần vợt”, nhà “chấn hưng Phật giáo”, “anh hùng cứu quốc”.
- Đám tang ông bố cụ cố Hồng như một đoạn hài kịch. Đám tang được tổ chức trọng thể nhưng lại không đúng nghi thức, hỗn độn... theo cả lối Ta, Tàu, Tây có xe bát cống, lợn quay đi lọng, đến khi kèn bu dích và vòng hoa... ba trăm câu đối, vài ba trăm người đi đưa...
b. Thủ pháp phóng đại tạo ra tình huống
- Để tạo ra tiếng cười, nhà văn thường sử dụng thủ pháp phóng đại. Nét đặc biệt nổi bật trong Số đỏ là tác giả phóng đại, tạo ra các tình huống bất ngờ, gây tiếng cười trong toàn bộ tác phẩm, nhưng vẫn giữ tính thật và logic.
Ví dụ về nhân vật Xuân:
- Xuân bị sa thải, bất ngờ gặp mụ Phó Đoan, sau đó bước vào thế giới của Văn Minh. Vì tội lắm, Văn Minh giới thiệu Xuân là sinh viên trường thuốc, sau đó lo sợ bị đâm nên từng bước mở đường cho Xuân đến danh vọng.
- Bất ngờ, Xuân làm cho ông bố cụ cố Hồng khỏi bệnh. Sau đó, lại bất ngờ, anh ta khiến ông bố cụ cố Hồng chết. Như vậy, anh trở thành vị cứu tinh của gia đình Văn Minh. Sau khi thua trong một trận quần vợt, Xuân trở thành anh hùng cứu nước, được Phủ Toàn quyền thưởng bội tinh...
c. Xây dựng nhân vật
- Thế giới nhân vật trong Số đỏ phong phú và đa dạng.
- Điểm nổi bật là mỗi nhân vật đều có tính cách riêng, thể hiện rõ bản chất của họ, đồng thời tác giả vẽ nét và phóng đại để gây tiếng cười. Nhiều nhân vật xuất hiện như con rối, với hành vi, lời nói ngớ ngẩn, lố bịch, vô nghĩa, lặp đi lặp lại, không quan tâm đến hoàn cảnh xã hội...
- Ví dụ, cụ cô Hồng thường lặp đi lặp lại một câu: “Đã biết rồi! Khổ thân! Nói mãi!”. Min đơ, Min toa thì tự giới thiệu mình một cách kiêu ngạo: “Tôi là Min toa, cảnh binh hạng năm, giải nhất vòng quanh Hà Nội, giải nhất Hà Nội Nam Định (...), một vẻ vang của sở Cấm Hà Nội, một hi vọng của Đông Dương...”
- Đặc biệt, tác giả mô tả tâm trạng của nhân vật thông qua những hành vi trào phúng:.. nhiều ông tai to mặt lớn đứng sát với linh cữu, nhìn thấy làn da trắng trên áo voan trên cánh tay và ngực Tuyết, tất cả đều cảm thấy rất xúc động hơn khi nghe tiếng kèn Xuân đàn đúm, não nùng... Họ cố giữ vẻ mặt buồn bã nhưng thầm thì với nhau nói về những câu chuyện vô nghĩa.
Hành vi đầy mâu thuẫn của ông Phán mọc sừng thật vui nhộn. Một mặt, ông lắm mưu lạc, để khẳng định lòng thương xót của một người cháu rể, nhưng mặt khác, ông tính toán kỹ lưỡng để giữ lời hứa trong giao dịch, lén đưa một tờ giấy bạc năm đồng vào tay Xuân.
B. Phần kết
- Dù được sáng tác cách đây hơn sáu mươi năm, nhưng Số đỏ vẫn là một tác phẩm nổi bật.
- Nó thu hút người đọc bởi nghệ thuật trào phúng tinh tế của tác giả.
Một Bài Ngắn Mẫu 1
Bài trích Hạnh phúc trong một đám tang từ Số đỏ của Vũ Trọng Phụng được coi là một tác phẩm nổi tiếng và mang nhiều ý nghĩa về cuộc sống con người vào thời điểm đó. Nó cũng là một tác phẩm phản ánh sự căm hờn, khinh bỉ xã hội thối nát vào thời điểm đó.
Khi đọc tiêu đề của tác phẩm, có lẽ không ai không thắc mắc rằng liệu có đúng không? Thường thì đám tang là dịp để thể hiện sự tôn kính, sự trang nghiêm và sự tiếc thương đối với những người đã qua đời, nhưng trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, đó lại là một dịp vui vẻ, một cơ hội để mọi người trưng bày, đùa giỡn và trò chuyện cười vui cùng nhau. Gia đình bận rộn tổ chức chu đáo, tạo ra một ngày lễ vui vẻ, một buổi tiệc hơn là một đám tang. Và đó là niềm hạnh phúc của các thành viên gia đình khi người thân ra đi, thể hiện rõ sự ít quan tâm của xã hội tầng lớp thượng lưu vào thời đó đối với tình cảm gia đình.
Tác phẩm đã diễn đạt rằng cái chết của cụ tổ là sự kết thúc của sự ấm ức, một cái chết được mọi người trong gia đình chờ đợi. Xuân tóc đỏ là một nhân vật phản diện, là người gây ra cái chết của cụ tổ. Mặc dù tất cả mọi người trong gia đình đều khóc lóc trước cái chết của cụ tổ, nhưng thực tế không phải vậy, mà đó là một dịp vui vẻ khi cụ tổ qua đời và để lại một gia tài lớn cho gia đình.
Cụ Hồng, con trai lớn của cụ tổ, rất hạnh phúc vì cái chết của cha mình và cho rằng đó là cơ hội để cha thể hiện sự già yếu và lo lắng trước cái chết của mình. Nhân vật này là minh chứng cho sự lố lăng và không đạo đức của xã hội phong kiến.
Cô Tuyết được mặc y phục ngây thơ – chiếc áo dài voan mỏng trong suốt, trông như hở cả nách và một nửa vú – nhưng viền đen và đội một cái mũ mấn xinh xắn, đồng thời có cơ hội để tạo dáng và trông buồn lãng mạn phù hợp với tình hình. Bằng cách này, cô ấy có thể tỏ ra trinh tiết và cho thấy mình là một người không được giáo dục.
Cậu Tú Tân rất vui vẻ vì có thể sử dụng máy ảnh của mình để chụp ảnh. Anh ấy tỏ ra là một đạo diễn và săn ảnh để tạo ra những bức ảnh về không khí của đám tang. Ông Phán Mọc Sừng vui mừng vì được nhận tiền thưởng thêm từ cái sừng trên đầu. Và Xuân Tóc Đỏ nhận được sự tôn trọng và đánh giá từ nhiều người hơn vì đã có công trong cái chết của cụ tổ.
Thực hiện thông qua các nhân vật này, tác giả đã tóm tắt một cách tổng quan về các thành viên trong gia đình của cụ tổ. Thông qua họ, chúng ta có thể thấy được tính chất lố lăng, không đạo đức của các thành viên trong gia đình khi mất mát người thân.
Đám tang được tổ chức như một buổi tiệc, như một vở hài kịch lớn, phản ánh sự lố lăng, không đạo đức của xã hội tầng lớp thượng lưu vào thời điểm đó. Thông qua Bài trích Hạnh phúc trong một đám tang, Vũ Trọng Phụng đã mạnh mẽ phê phán bản chất không nhân văn, giả dối và lố lăng, độc hại của xã hội phong kiến vào thời điểm đó.
Một Bài Ngắn Mẫu 2
Mỗi khi nhắc đến Vũ Trọng Phụng, người ta thường nhớ ông là “ông vua phóng sự của đất Bắc Kì”. Đúng vậy, ông đã để lại một di sản vĩ đại về phóng sự và tiểu thuyết, với những tác phẩm bất hủ như: Cạm Bẫy Người (1993), Giông tố (1936)… Nhưng có lẽ tiểu thuyết “Số Đỏ” của ông là tác phẩm được độc giả nhớ nhất. Nó tái hiện lại thực tế xã hội qua góc nhìn của tác giả. Trong đó, đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia” làm nổi bật những yếu tố chính của câu chuyện và thể hiện sự tài năng của Vũ Trọng Phụng trong việc sử dụng ngôn từ.
Đoạn trích này chủ yếu tập trung vào việc mô tả cái chết và đám tang của cụ tổ như một trận hài kịch. Có nhiều chi tiết và góc nhìn khác nhau về đám tang, khiến cho buổi tang lễ từ một sự kiện đau buồn trở thành một trò hề đáng cười. Cái chết của cụ tổ cho thấy đây không chỉ là một cái chết đáng buồn mà còn là một sự kiện hài hước. Tại sao lại như vậy? Người ta khóc vì sự suy đồi đạo đức của một phần người dân, cha mẹ qua đời mà “các con cháu vô tâm đều cảm thấy sung sướng.”
“Cái chết của ông già hơn 80 tuổi” làm cho nhiều người rất sung sướng.” Mọi người đều nghĩ về lợi ích của bản thân, và vì vậy, tiêu biểu cho nội dung của đoạn trích tưởng chừng như lố bịch nhưng thực sự “Hạnh phúc của một tang gia” lại chính là khi cụ tổ qua đời. Những tiếng khóc, sự “báo hiếu” của con cháu thực tế là sự khoe khoang với mọi người về tài sản. Bằng cách sử dụng ngôn từ mỉa mai, châm biếm và đả kích, tác giả khiến cho các nhân vật trong đoạn trích trở nên đáng cười, khiến cho người đọc không chỉ cười mà còn khóc.”
Cụ cố Hồng, con trai lớn của cụ tổ, rất vui mừng vì cái chết thật của cha mình và cho rằng đây là cơ hội để thể hiện sự già yếu của cha và sự bất ngờ trước cái chết của cha. Nhân vật này là minh chứng cho sự lố lăng và không đạo đức trong xã hội phong kiến.
Cô Tuyết có dịp mặc y phục ngây thơ – chiếc áo dài voan mỏng trong suốt, trông như hở cả nách và một nửa vú – nhưng viền đen và đội một cái mũ mấn xinh xắn, đồng thời có cơ hội để tạo dáng và trông buồn lãng mạn phù hợp với tình hình. Bằng cách này, cô ấy có thể tỏ ra trinh tiết và cho thấy mình là một người không được giáo dục.
Cậu Tú Tân rất vui vẻ vì có thể sử dụng máy ảnh của mình để chụp ảnh. Anh ấy tỏ ra là một đạo diễn và săn ảnh để tạo ra những bức ảnh về không khí của đám tang.
Ông Phán Mọc Sừng vui mừng vì cái sừng trên đầu mà được hưởng thêm tiền. Xuân Tóc Đỏ nhận được sự tôn trọng và đánh giá từ nhiều người hơn vì đã có công trong cái chết của cụ Tổ.
Từ tang chủ, con cháu hay những người đến viếng đều trở thành những nhân vật hề. Vũ Trọng Phụng đã viết: “Người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười sung sướng nếu không gật gù cái đầu.” Chi tiết nhỏ này giúp người đọc cảm nhận được giọng điệu mỉa mai của tác giả.
Đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia” khiến người đọc nhận thức được thực tế xã hội của thời đại, một sự kết hợp giữa sự hài hước và bi thương của con người trong xã hội lúc bấy giờ. Sự châm biếm, sự buồn cười và đau lòng do suy thoái đạo đức của con người, sự trộn lẫn giữa văn hóa Đông Tây tạo nên cái bẫy.
Qua đó, tác giả đã lên án, phê phán mạnh mẽ một phần xã hội này. Đồng thời, thông qua đoạn trích này, ta cũng nhìn thấy sự tinh tế và tài năng của Vũ Trọng Phụng trong việc phản ánh hiện thực xã hội bằng ngôn từ mỉa mai, sắc sảo.
Bài văn ngắn Mẫu 3
Khi nhắc đến Vũ Trọng Phụng, người ta thường nghĩ đến một nhà văn với bút danh sâu sắc, được gọi là vua báo chí miền Bắc. Ông để lại nhiều tác phẩm có giá trị, nhưng có lẽ tác phẩm nổi tiếng nhất vẫn là “Số đỏ”, trong đó có đoạn “Hạnh phúc của một tang gia”.
“Hạnh phúc của một tang gia” kể về sự ra đi của cụ ông Hồng, một cuộc tang lễ giả mạo nhưng niềm vui thật sự. Cụ ông Hồng sống tới tuổi cao nhưng vẫn “kéo dài cuộc sống”. Đám con cháu trong nhà chỉ mong cụ sớm qua đời để thừa kế. Ước mong ấy trở thành sự thật khi Xuân Tóc Đỏ - sau một lần “nổi giận” vì tự ái - đã tiết lộ rằng ông Phán – cháu rể của cụ tổ (chồng của cô Hoàng Hôn) - “một người chồng bất trung”. Thực ra, việc tiết lộ đó là do ông Phán trả tiền Xuân Tóc Đỏ mười đồng để kịp thời “chấm dứt” cuộc sống của cụ tổ. Thậm chí, cả “cụ tổ” cũng vui mừng vì cái “chết thật” của mình: “Một tang lễ to lớn khiến người chết trong quan tài cũng phải mỉm cười hạnh phúc, nếu không thì cũng gật đầu đồng ý...”.
Đó là một cuộc tang lễ lãng mạn và huy hoàng, mọi người đều vui vẻ và tự hào. Vợ chồng Văn Minh sung sướng vì tài sản của mình không còn là trừu tượng nữa. Tiệm may và cửa hàng thời trang cũng được cơ hội quảng cáo những mốt thời trang táo bạo nhất. Cô Tuyết cũng được mặc bộ trang phục Ngây thơ để chứng minh sự trong trắng của mình. Cậu Tú Tân có cơ hội sử dụng máy ảnh sau một thời gian dài không sử dụng. Ông Phán vui mừng vì không ngờ rằng cái sừng trên đầu mình lại có ý nghĩa. Và từ đó, có một cuộc tang lễ kỳ lạ: niềm vui là thật, nỗi buồn là giả.
“Hạnh phúc của một tang gia” đã lên án, phê phán bản chất đê tiện, lố bịch của giới thượng lưu ở thành thị hiện tại. Điều này đánh thức lời chuông cảnh báo về sự suy thoái đạo đức của một phần xã hội Việt Nam cả hôm qua và ngày nay.
Với tài năng sắc sảo, sôi nổi của mình, Vũ Trọng Phụng đã rõ ràng thể hiện chủ đề: vạch rõ bản chất thối nát, đê tiện của giới thượng lưu trí thức trong xã hội hiện tại - họ chính là những kẻ xấu xa, không học vấn. Họ là những phế tích của xã hội, những quái thai của thời đại.
Đoạn trích đã thể hiện rõ tài năng và thái độ phê phán mạnh mẽ của nhà văn. Thế hệ chúng ta trân trọng sự tận tụy của nhà văn và biết ơn ông về việc hướng dẫn chúng ta hiểu rõ hơn về tình yêu và sự ghét bỏ, sống đúng với bản chất thực sự của thời đại và của bản thân.
Bài tham khảo Mẫu 1
Vũ Trọng Phụng và những tác phẩm của ông, trong thời kỳ văn học 1930 - 1945, có thể coi là một hiện tượng hiếm có trong văn học, đặc biệt là ở phong cách viết văn phong phú và sắc sảo.
“Hạnh phúc của một tang gia” là một đoạn trích từ tác phẩm “Số đỏ”, một trong những tác phẩm xuất sắc trong thời kỳ này. Đoạn trích này đã thể hiện rõ tài năng của Vũ Trọng Phụng trong việc phát triển nhân vật và giúp khán giả hiểu rõ hơn về chủ đề của tác phẩm.
Như đã gợi ý từ tựa đề, chúng ta thấy ngay một điều đặc biệt, tại sao một tang gia lại có thể hạnh phúc? Hạnh phúc thường liên kết với niềm vui và hưng phấn. Vậy nên, chúng ta phải tìm hiểu về các nhân vật mà nhà văn miêu tả. Vũ Trọng Phụng đã thể hiện một kỹ thuật viết văn tài hoa trong việc phát triển nhân vật.
Về mặt bên ngoài, chỉ cần một vài đoạn văn, tác giả đã mô tả rõ nét ngoại hình của các nhân vật trong đám tang. Đầu tiên là nhóm bạn thân của ông cụ Hồng: “Ngực họ trang trí đầy những huân chương như: Bắc Đẩu bội tinh, Long bội tinh, Cao Mên bội tinh, Vạn Tượng bội tinh... Râu ria từ mép đến cằm, dài, ngắn, đen, hung, lún, rập, loạn lạc...” Họ đi dẫn đám tang của một người bạn già và như thể họ đang tự hào và hạnh phúc về việc đó.
Còn con cháu thì sao? Chúng ta nhìn thấy “Tuyết mặc bộ y phục Ngây thơ - chiếc áo dài voan mỏng có COÓC—sê, nhìn như hở cả nách và nửa vú” để chứng minh rằng họ vẫn giữ được tính trinh tiết. Ông cụ Hồng cũng “khóc lóc, mếu máo và ngất xỉu” với ý nghĩ rằng “từ giờ trở đi, cái bài viết kia sẽ được thực hành, không còn là lý thuyết nữa”.
Đọc giả được thêm cái nhìn sâu sắc hơn về hạnh phúc, qua những đoạn hội thoại lộn xộn, hài hước của người dẫn đám.
Con bé ở nhà nào lại mắng chửi như thế?
Con bé bên kia đẹp hơn nữa!
Xưa kia vợ nó đi rồi à?
Chồng thứ hai rồi!
Vẫn còn trẻ mà!
Làm son cho tớ được không?
Mỏ vàng hay mỏ chì?...
Tác giả đã cho chúng ta thấy con người thực của những người dẫn đám, họ là những người thiếu văn hóa. Họ tham gia đám tang mà không quan tâm đến tình cảm của tang gia! Họ chỉ quan tâm đến những chuyện tầm phào như đánh giá người khác, lên kế hoạch tìm kiếm hôn nhân, suy nghĩ ác độc hơn. Họ không có sự đồng cảm với người chết mà ngược lại, còn vui vẻ, phấn khích.
Vì sao lại như vậy? Qua suy nghĩ của các nhân vật, cái chết của ông cụ là niềm vui của con cháu. Bà Văn Minh hồ hởi vì có thể mặc bộ đồ mới, cụ cô Hồng “mơ mộng về ngày mặc đồ mới, lúc dễ thương chạy ra gặp mọi người” để nhận được sự khen ngợi. Ông Phán vui mừng vì sẽ nhận thêm tiền từ việc cưỡng hiếp một phụ nữ. Tất cả họ đều chia sẻ điểm chung là mong đợi ông cụ chết, vì cái chết của ông là “cái chết đáng được ngưỡng mộ”.
Vũ Trọng Phụng đã thể hiện sự tài năng bậc thầy trong việc xây dựng nhân vật thông qua ngôn từ phong phú, gây tiếng cười, đặc biệt là khi mô tả nhóm bạn bè của ông cụ Hồng. Nhà văn đã chọn lọc các chi tiết để mô tả bản chất của nhân vật, vạch trần sự phản kháng giữa bản chất bên trong và hình thức bên ngoài, tạo ra tiếng cười châm biếm. Các con cháu của người chết đều hạnh phúc nhưng đồng thời cũng mang đôi mặt giả tạo: cụ cô Hồng khóc nhè, ông Phán vui vẻ nhưng vẫn “khóc mãi không thôi”. Tiếng khóc của ông cụ hòa lên với tiếng khóc của cụ Hồng để tạo ra một bức tranh hài hước: “A!... A... A!...”. Mặc dù bề ngoài, ông tỏ ra buồn bã nhưng trong lòng, ông chỉ nghĩ về cách trả thù Xuân Tóc Đỏ: “Ông Phán đưa một tờ giấy bạc năm trăm đồng vào tay hắn”. Độc giả không thể không cười trước những kẻ trá hình và đê tiện như thế.
Bằng sự sắc sảo và trào lộng của mình, Vũ Trọng Phụng đã thể hiện rõ chủ đề: phơi bày bản chất lố bịch, nhếch nhác của giới thượng lưu trí thức trong xã hội đương thời - thực chất chúng là những kẻ xấu xa, thiếu hiểu biết. Họ là những đám người cặn bã trong xã hội, những cái bóng của thời đại.
Đoạn trích đã thể hiện rõ sự tài năng và thái độ phê phán xã hội mạnh mẽ của nhà văn. Thế hệ chúng ta trân trọng sự tận tụy của nhà văn và biết ơn ông về việc hướng dẫn chúng ta hiểu rõ hơn về tình yêu và sự ghét bỏ, sống đúng với bản chất thực sự của thời đại và của bản thân.
Bài tham khảo Mẫu 2
Nghệ thuật trào phúng được thể hiện ngay từ cách đặt nhan đề. Tên đầy đủ của đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia, văn minh nữa cũng nói vào một đám ma gương mẫu”. Nhan đề giật gân có tính hài hước rõ rệt bởi ngay trong nhan đề đã có những mâu thuẫn. Sự việc được đưa ra là sự việc buồn, đau đớn nhưng nó lại được coi là hạnh phúc, nghĩa là vui và sung sướng. Ngôn từ của nhan đề cũng hết sức hỗn độn, Hán, Nôm pha trộn tùy tiện. Chuyện đưa ra là chuyện hệ trọng mà được coi như là chuyện đùa, chuyện vui. Có thể nói ngay từ nhan đề nhà văn đã gợi cho người đọc nhiều suy ngẫm chính là sự hài hước châm biếm trong nghệ thuật trào phúng của nhà văn.
Vũ Trọng Phụng đã miêu tả đám tang ồn ào, tất bật nhưng không giống với một đám tang thông thường. Không khí không phải đau thương tang tóc như những đám ma bình thường khác mà là không khí hạnh phúc đầy ắp tràn ra không nén nổi bởi cái chết ấy là niềm mong ngóng chờ đợi bao lâu rồi của mọi người. Niềm hạnh phúc hiển hiện trong từng hành động lộ ra trên từng khuôn mặt khiến tác giả buông ra một câu “ cái chết kia làm cho người sung sướng lắm! Bọn con cháu vô tâm sung sướng thỏa thích”. Tác giả còn khái quát “Tang gia ai cũng vui vẻ cả?. Tất cả tưng bừng như ngày hội “ người ta tưng bừng đi đưa giấy cáo phó, gọi phường kèn, tất cả sôi nổi khẩn trương chuẩn bị cho đám tang”….. Bao nhiêu sự chuẩn bị và cuối cùng đám tang cũng được tiến hành. Nó diễn ra với đủ các kiểu cách đủ các nghi lễ, hàng trăm người đi đưa, hàng trăm người chụp ảnh lia lịa như ở hội chợ. Có thể nói đây là đám ma tổ chức rất linh đình, rất to, rất trọng thể “một đám ma gương mẫu” khiến cho thành phố nhốn nháo. Âm thanh cũng đủ loại trộn với nhau: kèn ta, kèn tây, kèn tàu…. Lẫn với nó là tiếng mỉa mai, bình phẩm của người đưa đám: khen cô này đẹp, than cảnh vợ véo chồng gầy….. Còn tang phục thì là những bộ mốt nhất, đẹp nhất của hiệu may Âu hóa được lăng xê kịp thời nhờ cái chết của cụ cố tổ.
Quả là một đám ma danh giá, sang trọng, một đám ma gương mẫu, một sân khấu hài. Ở đó ta thấy một cảnh bất nháo hỗn độn, pha tạp từ âm thanh đến màu sắc. Tiếng khóc là âm thanh đặc trưng của đám tang nhưng nó cũng hết sức pha tạp và hỗn độn. Có tiếng khóc “hứt hứt” của ông phán mọc sừng, có tiếng “sụt sịt” giả vờ của cụ cố Hồng, có tiếng khóc của cụ cố bà…. Cảnh đám tang là cảnh vĩnh biệt một con người nhưng nó lại là chuyện đùa của một gia đình, và đây là mâu thuẫn xuyên suốt toàn bộ đoạn trích.
Vũ Trọng Phụng cũng hết sức thành công trong nghệ thuật dùng từ, tác giả không nói đám tang mà lại nói “đám cứ đi”. Cụm từ đó cũng được lặp lại nhiều lần, tính hài hước được ngầm ẩn trong chính ngay ba cái từ cộc lốc đó. Ba từ đó gợi nhiều liên tưởng, suy ngẫm đoán định, nhà văn như giúp người đọc đặt ra một câu hỏi vậy đó là đám gì đây? Lời văn thản nhiên hóm hỉnh chua cay, những lời nhận xét bình luận của tác giả thì vô cùng chua chát. Chuyện sinh li từ biệt trang trọng lại được diễn tả bằng những từ ngữ đầy vui đùa, nôm na, vui đùa cả lũ người sống và người đã chết. Với khả năng lựa chọn và dùng từ đặc sắc, tác giả đặc biệt thành công trong việc vẽ ra bức tranh đám tang cho người đọc cùng dự.
Nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng đạt tới bậc thầy và vô cùng điêu luyện. Tác giả không chỉ tả bề ngoài mà còn làm bản chất của con người trong xã hội hiện lên rõ mồn một. Đám tang cụ cố tổ là một tấn bi kịch, mỗi nhân vật được xem như là một vai hề vừa lố lăng vừa tàn nhẫn. Tất cả tạo nên tiếng cười phê phán mạnh mẽ với xã hội đương thời. Qua đoạn trích tác giả còn muốn gửi tới người đọc một thông điệp: “Phải loại bỏ tình trạng này, loại bỏ những xã hội giả dối, luân lý đạo đức con người xuống cấp”.
Bài tham khảo Mẫu 3
Khi nhắc đến Nam Cao, mọi người không thể quên Chí Phèo. Còn khi nhắc đến Ngô Tất Tố, hình ảnh của Chị Dậu hiện lên. Nhưng Vũ Trọng Phụng lại để lại dấu ấn sâu đậm với Xuân Tóc Đỏ - nhân vật chính trong tiểu thuyết Số Đỏ, một kẻ có khả năng vượt qua các rào cản để thâm nhập vào giới thượng lưu bằng những cách khôn ngoan không ai ngờ đến. Xuân Tóc Đỏ có thể coi là người đã góp phần làm nên thành công của Số Đỏ.
Câu chuyện của Xuân Tóc Đỏ bắt nguồn từ một cuộc đời không mấy viên mãn và khởi đầu đầy gian khổ. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, Xuân phải tự mình vượt qua bao khó khăn. Dù đã từng làm việc nhưng bị trục xuất vì tội phạm, nhưng Xuân không từ bỏ mà tiếp tục cuộc sống với sự ngoan cường và sáng tạo. Cuộc sống dạt dào những thử thách đã khiến Xuân trở nên cứng rắn nhưng vẫn đầy thâm sâu và sắc bén. Trong thế giới đầy rẫy những phong tục xa hoa và giàu có của giới thượng lưu, Xuân Tóc Đỏ đã tìm thấy cho mình một vị trí.
Bằng sự tháo vát và thông minh của mình, Xuân Tóc Đỏ đã thu hút sự chú ý của bà Phó Đoan - một phụ nữ quyền lực trong giới thượng lưu. Nhờ vào sự can đảm và khả năng bắt kịp cơ hội, Xuân đã dần thích nghi với cuộc sống mới và bắt đầu bước vào thế giới của giới thượng lưu.
Với sự giúp đỡ của bà Phó Đoan, Xuân Tóc Đỏ đã có cơ hội làm việc trong một tiệm may Âu hóa và từ đó mở ra một loạt cơ hội mới. Nhờ vào sự lanh lợi và tài năng của mình, Xuân đã thu hút sự chú ý của các quý tộc và dần dần tiến xa hơn trong xã hội. Tuy rằng từng phải đối mặt với nhiều khó khăn và rủi ro nhưng Xuân đã không ngừng phấn đấu để đạt được thành công và danh vọng.
Xuân Tóc Đỏ không chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết Số Đỏ, mà còn là biểu tượng cho sự phản ánh sâu sắc về xã hội thời kỳ đó. Bằng cách tạo ra hình tượng này, tác giả đã truyền đạt một thông điệp mạnh mẽ về sự bất công và những rủi ro của việc theo đuổi danh vọng và thành công.
Xuân Tóc Đỏ không chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết Số Đỏ, mà còn là biểu tượng cho sự phản ánh sâu sắc về xã hội thời kỳ đó. Bằng cách tạo ra hình tượng này, tác giả đã truyền đạt một thông điệp mạnh mẽ về sự bất công và những rủi ro của việc theo đuổi danh vọng và thành công.
Xây dựng nhân vật Xuân Tóc Đỏ, Vũ Trọng Phụng đã thể hiện một tài năng trào phúng bậc thầy. Có thể xem mỗi chương trong Số Đỏ là một màn kịch đầy màu sắc và sâu sắc về xã hội thời đó. Qua hình tượng này, tác giả đã gửi đi một thông điệp sâu sắc về cuộc sống và con người.