
Sáu câu thơ đầu trong đoạn 'Kiều ở lầu Ngưng Bích' Nguyễn Du đã tạo ra một bức tranh tự nhiên trước lầu Ngưng Bích qua góc nhìn đầy tâm trạng của Thúy Kiều. Câu thơ mở đầu với từ 'khóa xuân' khiến người đọc cảm nhận được hoàn cảnh đáng thương của Kiều: Nàng bị giam giữ bởi Tú Bà ở lầu Ngưng Bích, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Từ trên lầu cao, nàng nhìn ra thế giới tự nhiên, trước mắt là dãy núi xa xa, trên đầu là một tấm trăng lạnh lẽo, xung quanh là bốn bề bát ngát với cát vàng cồn kia, bụi hồng đồng kia. Từ 'bát ngát' làm nổi bật không gian vô tận và đầy ám ảnh của lầu Ngưng Bích giữa bóng tối của không gian. Đó là nơi giam giữ một số phận con người. Cảnh vật ở đây thực nhưng cũng có thể là một cảnh tưởng tượng để thể hiện sự vô tận của không gian, từ đó làm nổi bật tâm trạng cô đơn của Kiều, không chỉ là cảm nhận về không gian mà còn là cảm nhận về thời gian 'mây sớm đèn khuya' mô tả sự tuần hoàn không ngừng của thời gian. Buổi sáng và buổi tối, ngày và đêm, Kiều luôn cô đơn một mình ở đất khách xa quê hương, cô rơi vào tình trạng cô đơn tuyệt vọng khiến cô cảm thấy chán chường:
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng”
Từ 'bẽ bàng' được sử dụng bởi nhà thơ để miêu tả nỗi xấu hổ và tủi thẹn của Kiều, buồn bã vì cảnh hoang vắng và đau đớn vì mối tình đầu tan vỡ khiến lòng như bị xé toạc: “Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng”. Từ những mô tả về lầu Ngưng Bích, sáu câu thơ đầu của Nguyễn Du đã sâu sắc khắc họa tâm trạng cô đơn và tuyệt vọng của Thúy Kiều.
Tham khảo: Tài liệu tự tìm hiểu