Viết về hoa sen trên dòng sông
Thân gửi bạn đọc thân mến!
Cuộc sống sinh viên là một giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời, nơi mà ta trải nghiệm biết bao niềm vui, nỗi buồn và ước mơ. Trong thời gian ấy, tình yêu là một phần không thể thiếu, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã từng có một mối tình đáng nhớ khi còn là sinh viên, một kỉ niệm không thể nào quên, với những niềm vui và cả những đau khổ.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình dân nhưng đầy tình thương. Quê nhà tôi nằm ven sông, nơi mà những bông hoa sen nở rộ, làm cho không gian trở nên thêm phần bình yên và đẹp đẽ. Gia đình tôi gồm có hai chị em và tôi, là đứa con gái duy nhất. Bố mẹ tôi luôn dành cho tôi sự quan tâm và yêu thương, và từ nhỏ tôi đã được học cách sống và yêu thương mọi người xung quanh.
Năm 1983, sau khi ông tôi nghỉ hưu, chúng tôi quyết định trở về quê nhà và dành thời gian bên nhau. Vào năm 1984, tôi được sinh ra, trở thành niềm hạnh phúc lớn lao của gia đình. Từ nhỏ, tôi đã được ông bà chăm sóc và dạy dỗ, tạo nên nền tảng vững chắc cho sự phát triển của tôi.
Bước vào thế giới sinh viên, tôi cảm thấy lạ lẫm và mơ hồ, sống xa nhà và phải tự lập làm tôi bỡ ngỡ. Tôi chọn ở ký túc xá để thích nghi với môi trường mới, và may mắn là tôi dễ dàng hòa nhập được.
Ký túc xá nơi tôi ở mang đến cho tôi những trải nghiệm đặc biệt. Những căn phòng cũ kỹ nhưng đầy hoa móng rồng tươi thắm đã tạo nên một không gian đẹp và gần gũi. Mỗi khi mùa thu về, những bông hoa nở rộ và lan tỏa hương thơm dễ chịu, làm tôi cảm thấy ấm áp và yêu đời hơn.
Ở ký túc xá, tôi thường cảm thấy vui vẻ. Buổi tối, mọi người thường tụ tập lại để trò chuyện và chia sẻ. Tôi may mắn khi có các bạn cùng phòng học khác khoa, tất cả đều là những người bạn tốt và năng động. Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái và mở lòng hơn với mọi người.
Một ngày, một người bạn đem đến cho tôi một bông hoa móng rồng và hỏi tên của nó. Tôi nhận và đoán tên linh tinh, nhưng sau đó anh ấy giải thích cho tôi về loài hoa này. Từ đó, tôi bắt đầu thấy sự quan tâm và gần gũi hơn với người khác giới.
Từ lúc đó, mỗi khi trở về phòng, tôi thường thấy có những bông hoa ấy ở góc bàn. Dần dần, tôi nhận ra sự quan tâm và tình cảm từ người bạn kia. Mặc dù ban đầu tôi không chú ý, nhưng từng chút một, tôi bắt đầu đánh giá cao điều đó.
Một buổi chiều, khi mọi người đi học, chỉ còn mình tôi và anh ấy. Chúng tôi trò chuyện và cảm thấy thoải mái với nhau. Và rồi, một cử chỉ đơn giản như việc anh ấy đưa bút bi cho tôi đã thay đổi mọi thứ. Tôi nhận ra rằng tôi cũng đã phải lòng anh ấy từ lâu, và chúng tôi đã cùng nhau bước vào một mối quan hệ mới.
Chúng tôi đắm say trong tình yêu, niềm vui của tôi cũng là niềm vui của anh. Tình yêu của chúng tôi đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Anh thường dẫn tôi đi khám phá khắp nơi trong ký túc xá, và tôi thường nhẹ nhàng nhõng nhẽo bắt anh cõng tôi như một đứa trẻ. Anh luôn chiều chuộng và chấp nhận tất cả tính cách bướng bỉnh của tôi.
Cuộc sống ở chỗ tôi thiếu thốn nhiều thứ, nhưng tôi là người cần những đồ cá nhân linh tinh. Một lần, khi tôi đi chợ xa và mượn xe đạp cũ của anh, tôi không để ý rằng phanh xe đã hỏng. Khi tai nạn xảy ra và tôi bị thương, anh đã chăm sóc tôi rất chu đáo.
Một thời gian sau, tôi quyết định đi ở chung với một người bạn gái cùng quê. Dù anh không muốn nhưng anh đã tôn trọng quyết định của tôi. Khoảng thời gian đó, chúng tôi bắt đầu cách xa nhau dần.
Khi sống ở nơi mới, tôi cảm thấy tâm lý ổn định hơn nhiều. Tôi được mọi người quan tâm và chăm sóc. Tôi không còn khóc vì nhớ nhà nữa, và tôi bắt đầu yêu thích cuộc sống ở đây. Tuy nhiên, khoảng cách giữa anh và tôi ngày càng xa.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi không còn liên lạc nữa. Tôi lập gia đình và có một cuộc sống hạnh phúc, trong khi anh cũng có cuộc sống riêng của mình. Nhưng dù có xa cách, tôi vẫn mong anh hạnh phúc.
Mọi chuyện đã là quá khứ, và không ai có thể quay lại. Nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ và cảm thấy tiếc nuối. Anh ơi, cho tôi được một lần gọi anh là người yêu cũ nhé, dù biết rằng tôi không xứng đáng với điều đó. Cảm ơn anh...