blogradio.vn - Tôi là như vậy, một người khó hiểu và đôi khi rất dễ khóc. Nhiều người gặp tôi thường nói rằng tôi là cô gái mạnh mẽ nhất họ từng gặp. Tôi không chắc liệu mình thực sự mạnh mẽ hay không, nhưng tôi thích tự biến mình thành một người mạnh mẽ và độc lập.
Viết Về Những Ngày Mưa Ở Đà Nẵng! Viết Về Một Cô Gái Tính Khí Lập Dị, Buồn Vui Khó Lường
Đà Nẵng, một buổi chiều dễ chịu.
Một mình đi dạo phố, ghé vào một quán nào đó ăn tối. Đèn đường đã sáng từ lâu, có tiếng cười, có những câu chuyện cuối ngày mọi người kể nhau nghe và... có hương vị của nhà...
Người ta thường nói một mình làm cho con người cô đơn, đặc biệt là vào những ngày Đà Nẵng như thế này, nắng mưa lúc này, nắng chói chang ban ngày và se lạnh vào buổi tối, hoặc những trận mưa bất thình lình, thực sự khiến con người ta nghẹn ngào. Riêng tôi lại yêu sự tự do này. Tôi không phụ thuộc vào bất cứ ai, tự mình thưởng thức món ăn yêu thích, tự mình trở về nhà vào bất kỳ lúc nào tôi muốn, tự mình làm tất cả mọi thứ để chăm sóc cuộc sống của mình. Tôi có thể làm nhiều điều mà không cần phải nhờ ai đến. Đúng là tuyệt vời, phải không?
Khi ở một mình, tôi có thể thực hiện cảm xúc của mình một cách tự nhiên, không cần phải giả vờ cười, không cần phải phụ thuộc vào cảm xúc của người khác để sống. Tôi có thể là chính mình, thích những khoảnh khắc im lặng, đôi khi bất chợt 'hét' lên một bài hát mà không nhớ tên, hoặc đột nhiên khóc mà không biết vì lí do gì. Tôi là như vậy, một con người khó hiểu và bướng bỉnh nhưng cũng rất dễ khóc. Nhiều người tiếp xúc với tôi thường nói rằng tôi là cô gái mạnh mẽ nhất mà họ từng gặp. Tôi không biết liệu mình thực sự mạnh mẽ hay không, nhưng tôi thích biến mình thành một người mạnh mẽ và độc lập.
Và khi một mình, không thể tránh khỏi những lúc cảm thấy cô đơn. Những lúc bị ốm đau và kiệt sức mà không ai biết, những lúc không đủ sức để mua thức ăn cũng không có ai để nhờ cậy. Hoặc những việc mà người con gái yếu đuối không thể làm, rồi đến lượt mình, ngoài việc tự mình cố gắng hoàn thành ra, còn hy vọng có ai đó giúp đỡ. Rồi cũng có những lúc chỉ muốn gọi về nhà để được khóc nhè với mẹ như lúc còn bé, được mẹ ôm vào lòng và nói rằng 'Về với mẹ đi'. Nhưng tôi đã 20 tuổi rồi, không còn bé nữa để được ôm trong vòng tay của cha mẹ. Tôi phải tự lập, không ai có thể luôn ở bên lo lắng và quan tâm tôi suốt đời. Mọi quyết định về tương lai của tôi phải do chính tôi quyết định và phải chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Áp lực của cuộc sống, áp lực học hành, áp lực về sức khỏe... tất cả đã khiến tôi mệt mỏi muốn từ bỏ tất cả. Đã có những đêm tôi từng tự hỏi tại sao lại chọn con đường khó khăn này, nhưng không bao giờ từ bỏ, dù chậm hơn bạn bè một năm. Nhưng rồi nghĩ đến những người đã từng ủng hộ tôi, những người luôn ở bên tôi, tôi phải tiếp tục. Tôi không thể hối tiếc, cũng không thể chùn bước, tôi phải vượt qua tất cả. Không có gì là không thể, chỉ cần tôi có đủ ý chí để vượt qua.
Cuộc sống sẽ có những ngày như vậy, khi không biết mình là ai, mục tiêu là gì, phân vân và bất định. Nhưng ta vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục làm những gì đang làm, và tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn. Đừng nhìn lại, hãy nhìn về phía trước, đầu suy nghĩ về tương lai và lòng suy nghĩ về những người mình yêu thương và những người yêu thương mình.