Ấn Độ, quốc gia lớn nhất thế giới với dân số đứng thứ 2 (1,38 tỷ người) và diện tích lớn đứng thứ 7 (3.287.000 km2, gấp 10 lần Việt Nam). GDP năm 2019 của họ là 2.940 tỷ USD, xếp thứ 5 thế giới, nhưng khi chia cho tổng dân số gần 1,4 tỷ người, GDP bình quân đầu người chỉ còn 2.104 USD. Vì lẽ này, Diễn đàn Kinh tế thế giới (WEF) sử dụng Chỉ số Xã hội hóa toàn cầu để đánh giá phát triển dựa trên 5 tiêu chí chính.- Sức khỏe
- Tiếp cận nền giáo dục
- Công nghệ, khoa học kĩ thuật
- Cơ hội việc làm, điều kiện làm việc và mức lương
- Y tế và phúc lợi xã hội
Sau khi đánh giá theo 5 tiêu chí, phát hiện gần 69% dân số Ấn Độ (khoảng 950 triệu người) có thu nhập dưới 2$/ngày (tức 47k VND), trong đó có hơn 400 triệu người dưới 1,25$/ngày, tương đương 30 nghìn đồng. Do đó, tổng thể, Ấn Độ vẫn được xem như một quốc gia nghèo.
Theo thống kê của các tổ chức quốc tế, GDP đầu người trên danh nghĩa của Ấn Độ năm 2019 là:- Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF): 2.171 USD/người - xếp hạng 139/186
- Ngân hàng quốc tế (WB): 2.104 USD/người - xếp hạng 142/189
- Liên Hợp Quốc (UN): 1.923 USD/người - xếp hạng 145/192
Khi chia GDP cho dân số, số liệu cho thấy rằng Ấn Độ đứng ở vị trí 125/192 với mức GDP-PPP là 8.378 USD/người vào tháng 10/2019. Trong khi đó, Việt Nam có mức 8.066 USD/người và xếp hạng 129/192, thấp hơn Ấn Độ 4 bậc.Để hiểu vì sao Ấn Độ thường được coi là quốc gia nghèo, chúng ta có thể nhìn vào Chỉ số xã hội hóa toàn cầu năm 2020. Theo đó, mỗi đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo ở Ấn Độ có thể mất tới 7 thế hệ tiếp theo để thoát khỏi cảnh nghèo, đạt được thu nhập bình quân của xã hội. Điều này có nghĩa là nghèo đóng vai trò quan trọng và kéo dài qua 7 thế hệ. Hiện nay, vẫn còn 200 triệu người Ấn Độ sống dưới mức nghèo đói, theo tiêu chuẩn của nước này đặt ra từ năm 2013 cho khu vực nông thôn, với thu nhập dưới 32 rupee/ngày, tương đương 10.000 VNĐ/ngày.Nhìn vào Ấn Độ, chúng ta thấy rằng sự nghèo đóng góp một phần quan trọng vào tình hình kinh tế của đất nước. Chỉ số xã hội hóa toàn cầu năm 2020 là minh chứng cho việc mỗi đứa trẻ ở gia đình nghèo cần đến 7 thế hệ để vượt qua cảnh đó. Điều này đặt ra thách thức lớn trong việc cải thiện điều kiện sống và thu nhập cho những người dân Ấn Độ. Với 200 triệu người vẫn sống dưới mức nghèo đói, chính sách phải được điều chỉnh để giải quyết tình trạng này.
Đối diện với thách thức về sức khỏe, đa số cư dân Ấn Độ đang sống trong môi trường ô nhiễm, đối mặt với rủi ro cao về nhiễm trùng và dịch bệnh. Hệ thống y tế của đất nước đang gặp khó khăn với tình trạng quá tải và thiếu hụt. Trái ngược với nhiều quốc gia khác đã loại bỏ nhiều dịch bệnh nhờ tiêm chủng, Ấn Độ vẫn phải đối mặt với chúng do điều kiện sống kém vệ sinh.
Mảng lĩnh vực y tế ở Ấn Độ đang phải đối mặt với nhiều thách thức. Hệ thống y tế lạc hậu và quá tải, đồng thời phải đối mặt với nhiều căn bệnh mạn tính không truyền nhiễm và vấn đề về tâm thần. Dự kiến đến năm 2030, chi phí điều trị cho những vấn đề này có thể lên đến 6.500 tỷ USD, tạo áp lực lớn lên ngành y tế Ấn Độ.Nếu nói về giáo dục, đây là một khía cạnh quan trọng khác của đời sống Ấn Độ. Trong khi quốc gia này đang phải đối mặt với thách thức lớn về sức khỏe, thì mảng giáo dục cũng đang gặp phải những vấn đề không nhỏ. Cần có những cải cách lớn trong hệ thống giáo dục để đảm bảo mọi người có cơ hội học tập tốt nhất và đối mặt với tương lai thách thức.
Về mặt điều kiện làm việc, thực tế cho thấy rằng Ấn Độ đang phải đối mặt với nhiều thách thức trong lĩnh vực này.
Nguồn thông tin từ Downtoearth, soschildren, và gfmag chỉ ra rằng sự nghèo đóng vai trò lớn trong tình hình kinh tế của Ấn Độ. Theo các nguồn này, mất tới 7 thế hệ mới có thể đạt đến mức thu nhập trung bình của xã hội. Điều này làm nổi bật vấn đề quan trọng cần được giải quyết để cải thiện tình hình kinh tế và đời sống của người dân Ấn Độ.