~ CỦA TÔI
VƯỢT RA KHỎI GIẤC MƠ ~
Trong cuộc đời này, chắc chắn có lúc chúng ta đã từng đặt ra câu hỏi:
“Ước mơ của bạn là gì, nếu có cơ hội bạn sẽ muốn đi đâu”
Câu hỏi ấy hiện ra thường xuyên trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Mỗi khi gặp phải, trong đầu tôi luôn nảy sinh ra những câu trả lời đa dạng.
Chương 1: Trong mơ
Từ thuở nhỏ, tôi đã có ước mơ một ngày được bước chân tới Châu Âu - nơi hòa quyện giữa văn hóa truyền thống và hiện đại. Kiến trúc ở Châu Âu luôn làm tôi mê mẩn, với những nhà thờ cổ kính và cung điện lộng lẫy. Là một cô bé đầy mơ mộng, tôi luôn ao ước mình sẽ trở thành một nàng công chúa sống trong một lâu đài tuyệt vời nào đó. Vì thế, Châu Âu luôn là điểm đến trong mơ của tôi.
Chương 2: Bước vào đời lớn
Khi bước vào cấp 2, mỗi mùa hè, bạn bè trong lớp lại kể về những chuyến du lịch thú vị, những món ăn ngon và những bức ảnh đẹp. Trong khi đó, tôi chỉ có cảm giác tự ti và chán chường. Vì gia đình tôi không có khả năng đi xa, mỗi mùa hè của tôi trôi qua trong sự nhàm chán, với những ngày dài ở nhà hoặc ngồi học để chuẩn bị cho năm học mới. Tôi hiểu rằng tôi không thể làm gì nhiều hơn, không thể tiếp tục là một cô bé được cha mẹ dẫn đi du lịch, vì tôi biết gia đình tôi không đủ khả năng kinh tế... Đó là lúc bố tôi mất việc làm. Mọi gánh nặng đổ dồn lên vai mẹ tôi. Tôi thường thấy những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của mẹ khi mẹ đi bán hàng, đôi khi còn thấy mẹ khóc. Tôi biết mình không thể đòi hỏi gì nhiều hơn từ bố mẹ, chỉ biết cố gắng học tập để làm họ vui lòng. Nhà của chúng tôi chỉ là một căn nhà cấp 4, nóng lắm. Mỗi tối, gia đình tôi thường đi dạo ở công viên gần nhà, tôi rất thích điều đó và nghĩ rằng bố mẹ thật lòng quan tâm đến chúng tôi. Nhưng sau này tôi mới hiểu, vì căn nhà quá nóng, bố mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn để nuôi dạy chúng tôi, cho nên họ luôn cho hai chị em tôi đi dạo mỗi tối.
Kỷ niệm về chuyến đi du lịch xa nhất trong tuổi thơ của tôi chắc chắn là những chuyến về thăm ông bà ngoại bằng xe buýt. Những mùa hè ấy thật bình dị, mỗi lần trở về quê là niềm vui lớn nhất của tôi. Tôi gặp lại ông bà, họ hàng và bạn bè thân thiết, cùng chơi với lũ trẻ trong làng. Cảm giác như tôi được sống lại những ngày thơ ấu, vui đùa không suy nghĩ. Tuy nhiên, với tâm hồn tràn đầy mong muốn khám phá, tôi luôn khao khát những chuyến đi xa xôi, để trải nghiệm những điều mới mẻ, cháy hết mình với nhiệt huyết tuổi trẻ.
Chương 3: Gặp sóng gió
Khi bước vào cấp ba, gia đình tôi đã dần ổn định hơn với việc bố tìm được công việc mới. Tuy nhiên, áp lực từ tình hình tài chính và mất việc của bố đã khiến mẹ trở nên khắt khe hơn với việc học của tôi. Mẹ hạn chế tôi sử dụng điện thoại và gặp gỡ bạn bè, mong muốn tôi tập trung vào việc học hành. Mặc dù hiểu rằng mẹ có những lo lắng riêng, nhưng những áp lực đó đã khiến tôi cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Cuộc sống mỗi mùa hè chỉ là ở nhà, không được đi đâu xa ngoại trừ việc về quê, vì mẹ muốn tôi học hành tập trung. Khi lên lớp 12, mẹ tiếp tục áp đặt nhiều hơn, khiến tôi cảm thấy bị kìm hãm và không tự do.
Dần dần, tôi mất đi niềm vui và lòng yêu đời. Tôi cố gắng giả vờ vui vẻ mỗi khi ở trường nhưng lại trở nên buồn bã và chán chường khi về nhà. Tôi không muốn đối diện với mẹ vì sợ gặp cãi vã. Thực sự, tôi chán ghét ngôi nhà mà từng khiến tôi hạnh phúc. Tôi cảm thấy mất hướng, không biết bản thân muốn gì. Tôi thường khóc nhiều, cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi trong ngôi nhà của mình.
Mỗi khi cãi nhau với mẹ, tôi luôn nghĩ đến Hà Nội. Đó là nơi mà tôi cảm thấy sẽ được tự do, là chính mình, làm mọi điều mà tôi mong muốn. Vì muốn đặt chân đến Hà Nội, tôi đã cố gắng bỏ qua áp lực từ mẹ và tập trung vào kì thi Đại học. Hà Nội là ngọn lửa nhỏ sáng lên trong những ngày mệt mỏi của tôi.
Chương 4: Thiên đường mơ ước của tôi
Cuối cùng, ngày tôi mong chờ đã đến. Tôi đã đỗ Đại học và chính thức bước chân vào Hà Nội. Cảm giác của tôi lúc đó thật sự hạnh phúc và sung sướng. Ngay cả khi đến lúc 17h, dù mệt mỏi, tôi vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ, như con chim mới được thả ra khỏi lồng. Tôi đã đi chơi đến tận 23h mà không lo bị mắng mỏ từ mẹ. Cảm giác như tất cả những nỗ lực và cố gắng của tôi đã được đền đáp. Nhưng sau đó, tôi đã trải qua nhiều biến đổi và thay đổi, trở thành một người hoàn toàn khác.
Tôi có ít thời gian trở về quê hơn, ít thời gian gọi mẹ vì lúc nào cũng bận rộn. Có khi mất đến 5 tháng mới có cơ hội về nhà một lần. Mỗi khi trở về, tôi luôn tìm thấy sự bình yên và thoải mái, khiến cho tôi quên đi mọi lo âu trong cuộc sống và trở lại với tuổi thơ. Mỗi khi về, bố mẹ luôn chăm sóc tôi như một công chúa, không cho tôi làm việc gì, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi. Mỗi khi đi, tôi luôn mang theo thùng đồ ăn của bố mẹ, cảm nhận được tình thương đong đầy. Mỗi lần về, tôi lại thấy tóc của bố mẹ thêm nhiều sợi bạc, và lòng tôi xót xa.
“Ước mơ của bạn là gì, nếu bạn có cơ hội chọn lựa?”
Chọn bạn sẽ đi theo con đường nào?'
muốn đến đâu”
Một lần nữa, câu hỏi này lại xuất hiện trong đầu tôi. Khác với những lần trước, lần này câu trả lời của tôi luôn chỉ có một.
Vùng đất mơ ước của tôi bây giờ không phải là nơi xa xôi hay thành phố lớn. Vùng đất mơ ước của tôi chính là nơi quen thuộc, là nhà. Đó là nơi mà ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc nhất. Tôi biết mình không phải là nàng công chúa trong lâu đài sang trọng, nhưng tôi cũng biết mình luôn là trái tim của gia đình, luôn được yêu thương và quan tâm. Mỗi khi được về nhà, lòng tôi thật sự hạnh phúc và tràn đầy ngóng trông…
Trong cuộc đời này, chúng ta có thể đi khắp nơi trên thế giới, nhưng gia đình mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy, với tôi, chỉ cần được bên gia đình, được ở bên nhau, là điều tuyệt vời nhất. Tôi mong mình sẽ luôn được sống trong vùng đất mơ ước này, nơi mà có tình thương và hạnh phúc bao la.
Cảm ơn bố mẹ và ông bà đã luôn ở bên con, và yêu thương con mỗi ngày. Con yêu mọi người!