Mình không phải fan của Vũ, cũng không đặc biệt thích nhạc Vũ. Thực ra lần đầu nghe bài này là từ chương trình Ca Sĩ Mặt Nạ, với phần biểu diễn của Uyên Linh.
Mình rất thích tựa đề của bài hát này!
“Vượt qua mùa cô đơn”
Nghe tên đã thấy buồn. Nỗi buồn nhẹ nhàng, không đau đớn, chấp nhận một cách bình thản, không phản kháng. Bước đi là hành động nguyên thủy và rất tự nhiên của con người, chỉ cần nhấc một chân lên, từ tốn và thong thả, không vội vàng; không cần chạy trốn nỗi đau, cứ thong thả bước đi và cảm nhận sự cô đơn. Cứ tiếp tục bước cho đến khi nó ở lại phía sau, thế là ta đã vượt qua!
Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến tựa đề bài hát, mình lại tưởng tượng ra một chàng trai không quá cao, hơi gầy, mặc quần jean, áo thun đen, khoác áo da nâu nhạt, tay đút túi quần, bước đi trên vỉa hè chiều cuối thu, tận hưởng làn gió khô nhẹ thoảng qua, thêm đôi Converse cổ cao màu nâu và vài chiếc lá vàng rơi xuống lề đường, thật đúng với khung cảnh “thu cuối”.
Vậy mùa nào mới gọi là “mùa cô đơn”?
Mình thường nghe “mùa cưới” (chắc dạo này nhận thiệp cưới nhiều quá), ngày xưa mình hay thắc mắc, sao lại gọi là “mùa cưới”? Cưới hỏi cũng có mùa sao?