Chúng tôi từng sống trong một căn nhà di động. Sàn nhà có nhiều lỗ hổng, nên đôi khi gấu trúc và loài thú khác có túi thường trèo vào.
Tấm thảm cũng là nơi ẩn náu của bọ chét. Toàn thân tôi đầy vết cắn từ chúng. Chúng tôi không có cơ hội tắm rửa sạch sẽ và quần áo mặc đều là những bộ cũ, phai màu và bẩn.
Mẹ tôi đã cố gắng hết sức nhưng chúng tôi vẫn cô đơn trong thế giới này. Ba mẹ con tôi sống ở vùng nông thôn, nơi mọi người luôn đánh giá cao và không tha thứ cho những người khác biệt. Dù mẹ tôi cố gắng cho tôi có cơ hội tốt hơn nhưng các giáo sĩ vẫn từ chối vì tôi là 'kẻ khốn khổ'. Chúng tôi không được tham gia vào các hoạt động tại nhà thờ, điều quan trọng ở nông thôn. Tôi không có bạn bè ở trường, được xem như là một kẻ kỳ lạ và bẩn thỉu.
Tôi đã lớn lên với niềm tin rằng mình không có giá trị, rằng mình phải xấu hổ vì bản thân. Thời thơ ấu của tôi gần như không có giọng nói. Tôi không thể tự bảo vệ mình khi bị bạn bè chế giễu, trêu chọc và đánh đập. Tôi chưa bao giờ đề cập đến việc bị cưỡng bức bởi hàng xóm.
Tôi đã sống một cuộc sống cô đơn. Mẹ tôi thường ra khỏi nhà sớm để đi làm, anh trai tôi chỉ quan tâm đến sở thích của mình, còn tôi thì lúc nào cũng một mình. Tôi nhớ lúc ngồi ngoài cửa nhà, giả vờ là một viên đá vì đá không có cảm xúc và không thể khóc. Tôi nghĩ không ai có thể làm tổn thương viên đá.
Một ngày, tôi nghe thấy lời cầu nguyện của một bé gái. Cô bé cầu xin Chúa bảo vệ linh hồn mình khi ngủ. Nếu cô ấy không tỉnh dậy, cô ấy xin Chúa đưa linh hồn cô ấy đi.
Cả ngày, tôi chỉ suy nghĩ về lời cầu nguyện đó. Khi về nhà, tôi cầu nguyện trước Chúa: Lạy Chúa, con không muốn sống nữa dù người khác còn cầu xin Người để họ tiếp tục tồn tại. Con xin Người đưa con đến với Người. Con sẽ ra đi. Con đã 8 tuổi rồi.
Tuy nhiên, tôi không chết. Sau giấc ngủ, tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau và tiếp tục sống. Hai ngày sau đó, tôi cảm thấy tinh thần tốt hơn. Mọi thứ không dễ dàng hơn, nhưng tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nhận ra rằng sách là điều giúp tôi vượt qua những thời kỳ khó khăn này. Khi học lớp 5, tôi đã đọc sách dành cho sinh viên đại học.
Trở về với gia đình, mẹ tôi vẫn ở trong căn nhà xưa. Người đã từng đe dọa tôi đã biến mất mãi mãi. Anh trai tôi vẫn sống với mẹ. Anh ấy chưa bao giờ đạt được bằng lái xe hoặc tìm được công việc. Anh không thường ra khỏi nhà. Tôi hiểu lý do của anh. Tuy nhiên, tôi mong anh có thể nắm bắt cơ hội.
Nếu bạn muốn biết làm thế nào để vượt qua những thời điểm khó khăn, câu trả lời của tôi có lẽ không đủ, nhưng đây là cách tốt nhất tôi có thể khuyên bạn. Lời khuyên của tôi là hãy tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là phần chia sẻ của một tài khoản ẩn danh trên trang Quora khi nhắc đến khó khăn lớn nhất mà cô đã trải qua trong quá khứ. Hiện tại, cô là Trợ lý Điều hành tại Casey's General Stores (một chuỗi cửa hàng tiện lợi ở Mỹ) từ năm 2017 đến nay.
Bài viết của cô thu hút được 1,4 triệu lượt xem và 41,2 ngàn lượt upvote.
Theo Quora
Jenny