Xin chào các bạn, đã lâu rồi tôi không quay lại với việc viết lách, một phần là vì tôi đang bận rộn với đề tài tốt nghiệp, một phần là vì muốn có cảm giác khi viết và sản phẩm cuối cùng là một bài viết chất lượng hơn. Nhưng thật lòng, càng ngày tôi càng nhận ra tầm quan trọng của việc 'viết', và tôi thật sự cần phải cải thiện kỹ năng này, đặc biệt là viết bằng ngoại ngữ. Bài viết này là kết quả của một cuộc gặp gỡ đã thay đổi cách tôi nhìn nhận nhiều điều.
Hôm nay tôi muốn chia sẻ về vấn đề 'ngại ngùng', vì tôi đã trải qua những giai đoạn rất khó khăn vì hai từ này. Qua thời gian, sự thay đổi trong tư duy đã giúp tôi có đủ dũng khí để tiếp xúc với nhiều người hơn, và thật sự đã có những quyết định hay những cuộc gặp gỡ mang lại những thay đổi tích cực trong cuộc đời.
'Ngại ngùng' là gì?
Đầu tiên, cần phải hiểu rõ khái niệm của 'ngại ngùng' và tác động của nó như thế nào. Ngại ngùng, còn gọi là sự nhút nhát, là cảm giác sợ hãi, lúng túng, và e dè khi đối mặt với những tình huống xã hội. Điều này thường xảy ra khi chúng ta bước vào một môi trường mới hoặc giao tiếp với những người không quen thuộc. Định nghĩa này tôi lấy từ Wikipedia tiếng Việt và tôi thấy nó rất chính xác theo quan điểm cá nhân của tôi. Có lẽ mỗi người chúng ta đều có một phần nào đó cảm giác này, một số người có thể trải qua nhiều hơn so với những người khác, vì nó có mối liên hệ chặt chẽ với tính cách của mỗi người. Và hậu quả của nó thường không phải là điều mà chúng ta mong muốn, có thể là việc bỏ lỡ cơ hội, sống cô đơn hơn hoặc trong những trường hợp nặng hơn, có thể dẫn đến hội chứng sợ xã hội. (Tôi muốn nhắc đến vì tôi đang đọc cuốn sách 'Ám ảnh sợ xã hội' của Lý Thế Cường mà tôi mua được giảm giá tại hội sách)
Hội chứng sợ xã hội: Social anxiety disorder, còn được gọi là social phobia, là sự sợ hãi kéo dài và áp đảo về các tình huống xã hội. - Dịch vụ Y tế Quốc gia - Vương quốc Anh
Chỉ cần thay đổi một suy nghĩ
Để không đi sâu hơn vào lý thuyết này, tôi sẽ chia sẻ câu chuyện của mình, là một cách để nhìn lại sự thay đổi của bản thân trong quãng thời gian qua. Tôi thực sự rất nhút nhát, điều này có thể được nhấn mạnh. Tính cách này có phần bị ảnh hưởng từ môi trường, từ gia đình và đã đi cùng tôi từ thuở nhỏ. Nó khiến tôi trở nên khép kín, không thân thiện và gặp nhiều rắc rối, như khi tôi ngần ngại khi tham gia một khóa học mà không ai quen biết, đi tập gym một mình hoặc giao tiếp với giảng viên về đồ án.
Mọi thứ đã thay đổi đáng kể khi tôi thay đổi cách nhìn nhận về mọi người xung quanh và nhận ra rằng họ không quan tâm đến tôi nhiều như tôi nghĩ. Tôi không nhớ một người lạ ở phòng tập đã làm gì hôm qua, và ngay cả khi có điều gì đó kỳ quặc xảy ra, tôi cũng không để ý nhiều. Tôi lặp đi lặp lại trong đầu câu châm ngôn: 'Tự tin lên, không ai quan tâm đến bạn đâu' và luôn nhắc nhở bản thân mỗi khi cảm thấy e dè. Câu châm ngôn này thực sự làm thay đổi tôi rất nhiều, khiến tôi không còn lo lắng về sự chú ý hay sự quan tâm từ người khác. Chỉ cần một suy nghĩ nhỏ như vậy đã khiến tôi nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ nhiều điều.
Tôi nhận ra cách mình sử dụng gọi là 'tự kỷ ám thị', khi tôi luôn lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó, dần dần làm thay đổi cách nhìn nhận và giải quyết vấn đề. Khi tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân như vậy, tâm trí tôi chấp nhận như một sự thật và thay đổi theo những suy nghĩ đó. Tôi từng nghi ngờ về điều đó, nhưng giờ đây tôi nghĩ rằng mình nên thay đổi quan điểm một chút. Có một quyển sách cũng đề cập đến vai trò của tự kỷ ám thị trong việc thành công, đó là 'Suy nghĩ và làm giàu' của Napoleon Hill. Trong cuốn sách đó, tác giả cũng đánh giá cao vai trò của tự kỷ ám thị và tác động của nó đến thành công.
Với suy nghĩ đó, tôi sẵn lòng nói chuyện, giao tiếp nhiều hơn, không còn ngần ngại trong những cuộc trò chuyện không thoải mái. Tôi kết bạn nhiều hơn, hòa nhập tốt hơn và gặp gỡ, giao lưu với những người tài năng và nhiệt huyết. Những người đó luôn sẵn lòng và vui vẻ để giúp đỡ những người đam mê, sẵn sàng chia sẻ và hỗ trợ. Tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, và càng tuyệt vời hơn nếu họ vui vẻ và năng động.