Vẫn chưa biết lái xe máy.
20 tuổi rồi vẫn chưa có bằng lái xe. Lần cuối đi xe đạp ra ngoài bị xe tông, vết thương vẫn còn trên chân. Tuy không bị say xe, nhưng vẫn thích đi xe bus. Nếu chỉ từ nhà tới trường thì không cần xe bus, nhưng nếu đi chơi thì xe bus vẫn là lựa chọn phù hợp, ít nhất với mình!Người đi xe bus Hà Nội sử dụng vé tháng, khác với Sài Gòn, nơi sử dụng vé giấy. Sinh viên được giảm giá từ 5k xuống còn 2k mỗi lượt. Vé tháng giống như thẻ thông hành, có thể sử dụng thoải mái. Gần đây, xe bus Hà Nội có một số cải tiến thú vị. Phụ xe và lái xe thân thiện hơn, xe không quá đông đúc, việc trộm cắp cũng ít hơn. May mắn là trong 2 năm qua, chưa bị mất trộm trên xe.
Mình thì thích đi vào buổi tối hơn.
Dưới ánh nắng chói chang, tâm trạng dường như nhẹ nhõm hơn. Thành phố này thật thiếu đi sự rộng lớn ấy. Không có gió thổi qua, chỉ còn nắng và nóng bức. Mùa hè nóng như đổ lửa, mùa đông ấm áp nhưng lại thiếu đi hương vị của mùa đông.Ngồi trên xe buýt, tâm trạng bồn chồn, nghĩ suy không ngớt.Luôn phải đối mặt với sự không chắc chắn, không biết cái nào đúng, cái nào sai, cái nào có thể thay đổi, cái nào không nên thay đổi.
Luôn bị rối bời với những quyết định. Xe chạy qua từng con đường, còn tâm trí vẫn bao trùm bởi sự bất ổn, không biết điều gì mới là đúng.Những con phố ở Hà Nội luôn làm cho con người cảm thấy xao động. Không hiểu tại sao, từ trên xe nhìn xuống, mọi thứ dường như xa xôi đến lạ lùng, nhưng khi đi trên đường, lại cảm thấy gần gũi. Tại sao những con người, những con đường quen thuộc, lại khiến cho cảm xúc đổi thay?
Có lẽ vì những trái tim đã trải qua nhiều biến động, đã bị tổn thương, không thể nào trở nên bình thường được nữa. Nhưng tại sao đôi khi lại quay về như cũ?
Chỉ còn hai năm nữa là kết thúc thời sinh viên. Nhìn lại, không thấy hối tiếc gì nhiều. Sai lầm có, bài học cũng có. Tuổi trẻ thì được phép sai lầm, được phép mơ mộng và nghĩ đến những điều lớn lao.
Có lẽ sẽ không còn ngồi trên xe buýt lâu dài nữa. Sắp đến lúc phải thay đổi, phải trưởng thành hơn. Không thể cứ mãi là sinh viên, phụ thuộc vào gia đình.Phải tự lập và đối mặt với cuộc sống, như luật vận động vô tận của tự nhiên.
Tác giả: Trương Thu Hà