Những người thân yêu của chúng tôi luôn hiện diện trong tâm trí qua từng kỷ niệm. Chúng tôi có nhau trong tình thương và mong muốn người thân của mình luôn hạnh phúc.
Tôi gọi
Xe ơi
Mà lòng cứ bồi hồi xao xuyến.
Tôi nhớ chiếc xe lam của ba, ngày nào cũng lướt ngang dọc khắp nơi trong thành phố, là phương tiện mưu sinh của gia đình tôi.
Xe ơi
Khi tôi gọi, như đang gọi ba vậy. Tôi mãi nhớ về ba, ngay cả khi cuộc sống bận rộn với hàng ngàn lo toan khác nhau.
Khi ấy, tôi còn nhỏ lắm, ba thường chở tôi đi cùng. Tôi ngồi sau xe, ba lái phía trước, nhưng sao ba chỉ quan tâm đến tôi, rồi chúng tôi cùng đi suốt ngày, đến khi đói thì hai cha con ăn trong quán, sau đó ba lại chờ khách ở bến xe, lúc đó tôi ngồi gần tường để nhường chỗ cho khách ngồi, bởi vì họ sẽ trả tiền cho ba, rồi ba cho tôi mấy đồng, ba bảo giữ cho, thích ăn gì thì mua.
Khi đó tôi còn bé, thấy tiền là vui, nhưng tôi hiểu ba kiếm tiền khó khăn nên tôi tiết kiệm, chủ yếu là mua đồ ăn cho em út, còn lại tôi giữ lại, không biết mua gì, vì má tôi đã mua đủ cho tôi.
Tôi nhớ bến xe xưa, có nhiều lúc tôi trầm trồ trước hàng xe dài chờ ở bến, ba tôi nói đây đều có quy định, không được cạnh tranh khách của nhau.
Tôi nhớ có những ngày ba về nhà khi tối tăm, má phải để phần cơm cho ba, sau này tôi phải giúp má bán hàng, lo việc học, không còn thời gian để đi cùng ba nữa. Ba vẫn kiếm tiền để lo cho các con.