Có những tình huống khi hình ảnh của con người và các vật trở nên đặc biệt. Trường hợp của tôi là khi tôi thấy mẹ tôi thật sự gầy gò và xanh xao trên chiếc xe máy, và mọi thứ dường như trở nên nhỏ bé và tàn tạ đi nhiều hơn khi cô ấy đi đón tôi về nhà. Hình ảnh ấy vẫn in sâu trong tôi, và qua nhiều năm, tôi không thể quên được. Tôi biết đó là hình ảnh của sự kiệt quệ, sự chịu đựng và sự che giấu bên trong. Mẹ tôi đã chịu nhiều khổ đau và đấu tranh nhiều. Sự sống của tôi là một phần của sự sống của mẹ. Tôi không thể hạnh phúc nếu mẹ tôi không hạnh phúc. Sống hạnh phúc không chỉ để cho bản thân mình nữa. Tôi cảm thấy có lỗi vì không sống thực sự hạnh phúc.
Khi mẹ và em đến thăm tôi, tôi rất vui và hồ hởi, nhưng tôi không đủ quan tâm và hiểu biết đủ khi họ ra về, chiếc dép của mẹ bị hỏng. Dù đôi dép đã cũ, nhưng mẹ vẫn dùng và không ngờ rằng chúng bị hỏng trước mặt tôi. Tất cả tình yêu thương của mẹ đều được gửi vào những món quà, trong khi tôi chỉ nhận đồ cũ và tẻ nhạt từng chút một. Lúc đó, mẹ cảm thấy xấu hổ. Tôi chỉ biết trách móc vì sao mẹ lại không có đôi dép mới để đi xa. Cho đến khi tôi trưởng thành đủ để hiểu được cảm xúc của mẹ, tôi mới khóc.
Tấm lòng của mẹ luôn hướng về con, luôn quan tâm đến con, dù là gặp con gái hay nhìn thấy một hình ảnh gầy guộc xanh xao.
Những người làm mẹ trên thế giới này đều chịu nhiều khổ đau và cực nhọc. Chỉ có người làm mẹ mới thấu hiểu được điều đó. Họ thường cảm thấy buồn bã, mất ngủ và nói rất nhiều. Họ nhớ những điều nhỏ nhặt nhưng có thể quên đi những điều lớn lao. Họ có thể lớn tiếng hoặc khóc thầm trong đêm. Họ là...
Bạn có thương họ không? Nếu có, xin đừng vô tâm đừng tạo ra những tình huống để họ phải khó khăn như vậy. Dù nguyên nhân từ bạn hay từ đâu, hãy ở bên họ những lúc ấy, vì khi đó, họ cần được giúp đỡ nhiều lắm.
Người thứ hai tôi nhớ đến là em trai tôi. Em nhỏ hơn tôi 9 tuổi. Hình ảnh đầu tiên về em là khi em khóc vì chân em bị kẹt vào căm xe đạp. Tôi đã chở em trên chiếc xe đạp ấy. Chân em trầy, xước và chảy máu rất nhiều. Hồi đó em mới 5 tuổi. Nhưng trong bài văn viết về người thân của mình, em kể về tôi với kí ức tuổi thơ rằng em đã đút chân vào căm xe đạp khiến tôi bị ba mẹ mắng oan. Em tôi thực sự rất thương tôi.
Tôi cảm nhận được tình thương đó mỗi khi tôi về. Trước khi tôi về, em thường không ngủ và chuẩn bị những điều bất ngờ để chào đón tôi. Những năm ấy em còn học tiểu học. Em thường hướng dẫn tôi nhiều điều. Nhưng tôi vô tâm lắm, không cảm nhận được tình thương của em và niềm vui của em. Tôi làm những điều đó thật vô ý.
Em đã khóc nhiều vì tôi, đặc biệt khi tôi lại đi về thành phố. Em khóc khi tôi lên xe. Ba mẹ tôi đều không thể kìm được nước mắt khi nhìn thấy điều đó. Em úp mặt vào gối và khóc cho đến khi ngủ. Đó là tình thân đó bạn, rất quý báu và thiêng liêng.
Dạo ấy, em thường viết thư cho tôi, nét chữ em còn ngoằn nghèo. Em hỏi thăm sức khỏe và bảo tôi học ít đi. Nhưng khi tôi không trả lời thư, em giận tôi và nói 'chị bận học quá à! Chị kiệm lời vậy!'. Tôi không nhớ đến em để viết, không giúp em làm bài tập khó. Em là đứa sống tình cảm còn trái tim tôi đã nguội lạnh.
Người thứ ba trong cuộc sống của tôi là ba. Hình ảnh về ba mà tôi luôn nhớ đến là ánh mắt tự hào và thái độ khiêm nhường khi tôi bước vào cổng nhà. Ba ôm chú chó vào lòng, vuốt lông nó và bảo 'Con gái về rồi, về rồi, ra mừng con về'. Tình thân của người cha không phải lúc nào cũng được thể hiện rõ ràng, nhưng nó ẩn chứa sự chờ đợi chân thành. Ba khiêm tốn vì biết tôi đã có đủ tri thức và điều kiện học hành không giống như ngày xưa. Tôi là sự tiếp nối của ba, là người thừa hưởng tâm hồn và khát vọng của ba. Tôi đã học hỏi từ ba và thực hiện những ước mơ của ba.
Tình thân là điều quý báu và thiêng liêng nhất. Ai được sinh ra và lớn lên trong một gia đình, sẽ hiểu rõ giá trị thực sự của từ 'gia đình'. Từ gia đình, chúng ta hiểu yêu thương và máu mủ là gì. Từ gia đình, chúng ta hiểu đau khổ khi một ai đó trong nhà gặp khó khăn. Gia đình chính là nơi chúng ta luôn có thể tìm được bình yên và hạnh phúc, một nơi mà ta luôn muốn trở về dù đi xa đến đâu.
Xin đừng vô tâm, đừng bỏ qua giá trị của gia đình chỉ vì những cám dỗ ở bên ngoài. Gia đình không phải ai cũng có may mắn sở hữu, nhưng trong những mất mát lớn lao đó, họ luôn cảm thấy thiếu vắng và tổn thương. Hãy là người hiểu biết và quan tâm đến những người xung quanh, hãy là người chắc chắn là bến đỗ an toàn cho họ giữa cuộc sống.
Xin đừng vô tâm vì bận rộn với cuộc sống và sự nghiệp mà quên đi những điều giản dị và nhỏ nhặt nhưng thực sự quan trọng. Cuộc sống không chỉ là những bận rộn ngoài kia, mà còn là những khoảnh khắc ấm áp bên gia đình. Hãy trân trọng những giây phút bên nhau, những kỷ niệm đáng nhớ, và những điều giản dị mà gia đình mang lại.
Tác Giả: Lại Thị Mỹ Hạnh
Yêu thương không biên giới 💕