Nếu nói về mùa xuân, ai cũng hiểu rằng đó là những khoảnh khắc rực rỡ nhất trong cuộc sống. Mỗi khoảnh khắc mùa xuân là một hình ảnh, đôi khi là “Mùa xuân nhỏ bé”, đôi khi lại là “Mùa xuân xanh mát”... và cũng có 'Mùa xuân chín' nghe thật mới mẻ, thật sôi động, mang trong mình một sức sống bùng nổ đang nảy nở như cái mới, cái lãng mạn và khát khao trong tâm hồn của Hàn Mặc Tử.
Mỗi dòng thơ đều lan tỏa hơi ấm của mùa xuân, đều thấm đượm vẻ đẹp của tâm hồn nhà thơ. Mùa xuân bắt đầu từ ánh nắng mới lạ:
Trong ánh nắng phảng phất hơi xuân tươi mới
Đỉnh nhà tranh bao phủ bởi tấm lá vàng rực rỡ
Gió nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên áo ánh sáng xanh biếc
Trên bóng nắng rải ánh sáng xuân tỏa sáng.
Chính là nắng xuân, không phải tia nắng, không phải hạt nắng, không phải giọt nắng, mà là “làn nắng”. Từ “làn” như một hơi thở nhẹ nhàng, nắng như mỏng tang, mềm mại lan tỏa trong thơ và không gian. Làn nắng lại “ửng” lên trong “khói mơ tan”. Cảnh sắc nhẹ nhàng, đẹp đẽ mà huyền bí. Sương khói hòa quện cùng nắng; ánh nắng được tôn lên trong dòng khói mơ mịt mờ đang “tan” ấy. Bút thi sĩ vẫn theo đuổi nét thơ truyền thống, cổ điển, cảnh vật như có linh hồn, như có tình yêu bao trùm. Tôn trọng sự hiện diện của ánh nắng tươi mới kia là “Đỉnh nhà tranh bao phủ bởi tấm lá vàng”! Sự tương hợp trong vần thơ tạo ra một cảm xúc ấm áp, cảnh vật hài hòa tự nhiên, tràn đầy mơ mộng. Một số điểm nhấn đơn giản nhưng tinh tế gợi cảm, giản dị nhưng dễ thương. Chỉ có “đỉnh nhà tranh” hiện lên dưới “làn nắng ửng” nhưng vẫn gợi lên một sức sống đang rục rịch, dân dã bình yên đầy quen thuộc. Nắng như đang rải lên “đỉnh nhà tranh” chút sắc xuân và hương xuân: “Gió nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên áo ánh sáng xanh biếc”. Âm thanh của gió “vỗ” lên áo và màu xanh biếc của lá ấy chính là tình xuân. Một từ “vỗ” thật đáng yêu và thân thiện, mang theo hương vị quê hương từ những câu ca dao, hát thú vị từ ngày xưa vẫn vang vọng mãi trong lòng người đọc. Gió cũng chọn áo để “vỗ”, chọn áo xanh biếc mới thật thơ, thật đẹp.
Từ chi tiết, từ ánh nắng, từ đỉnh nhà tranh, từ gió rồi mới chung quy: “Trên bóng nắng. Ánh sáng xuân tỏa sáng”. Câu thơ mang trong mình sự cảm xúc ngập tràn, bâng khuâng, vấn vương chào đón “ánh sáng xuân tỏa sáng”, cảm xúc đóng lại như nín thở ẩn mình vào dấu chấm giữa dòng thơ. Dòng thơ như mạch cảm xúc dâng trào. Bên trên bóng nắng, mùa xuân đã đến. Mùa xuân nhẹ nhàng bước đi như có thể cầm trong tay, có thể nhìn thấy ngay trước mắt mỗi chúng ta.