'Khi mình thông báo rằng mình và người yêu sẽ sống chung tại Sài Gòn, bố chỉ nhẹ nhàng hỏi mình rằng, đã chắc chưa?'
Mình và người yêu đã bắt đầu mối quan hệ từ hơn hai năm trước. Chúng tôi sống ở hai đầu đất nước là Hà Nội và Berlin, chỉ gặp nhau dưới 10 ngày trong một năm. Khi thời gian học của người yêu gần kết thúc, chúng tôi đã lên kế hoạch sống chung.
Chúng tôi chọn Sài Gòn làm nơi sống chung để thuận tiện cho công việc của cả hai, mặc dù chúng tôi đều không sinh sống ở đó. Người yêu của mình đã có kinh nghiệm ở Sài Gòn và gia đình bạn ấy cũng rất ủng hộ việc chuyển đến một thành phố lớn để làm việc.
Còn với mình, lại là một câu chuyện khác. Dù tự tin có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, mình lo lắng rằng gia đình sẽ không đồng ý.
Dù đã trên 20 tuổi, mình vẫn cảm thấy như một đứa trẻ trong mắt gia đình - bố, mẹ và bà nội. Mình lo rằng họ sẽ không chấp nhận lối sống mới của mình và ngăn cản. Hơn nữa, mình cũng sợ họ sẽ yêu cầu mình ở lại để chăm sóc gia đình của người con trai cả.
Tuy thế, mình tin rằng mọi người sẽ đồng cảm và ủng hộ khi thấy mong muốn chân thành của mình: muốn trưởng thành và phát triển ngoài sự bảo bọc của gia đình. Vì vậy, mình quyết tâm thực hiện kế hoạch.
Đoán trước bố mẹ sẽ yêu cầu giải trình, mình cùng người yêu chuẩn bị một bản powerpoint đầy đủ, nêu rõ khả năng tài chính, kế hoạch ăn, ở, đi lại, và công việc của hai đứa. Thậm chí, còn có một slide cam kết không làm “gia tăng dân số,” không làm gì để “được” lên phường, lên báo, hoặc lên TV.
Khi thông báo rằng mình sẽ sống chung với người yêu tại Sài Gòn, bố chỉ nhẹ nhàng hỏi, “đã chắc chưa?” Nhìn thấy sự quyết đoán trong mình, bố im lặng rồi đi ra đầu nhà châm thuốc.
Sau mấy ngày, bố tự ý… trò chuyện với mẹ và bà trước khi mình nói lên. Điều này vượt quá tưởng tượng của mình, vì mình không nghĩ bố sẽ ủng hộ nhiều như vậy. Nhờ đó, việc “làm phiền” của mình nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mẹ hỏi một số điều khi mình xin phép, sau đó chuyển ngay sang phần dặn dò và chuẩn bị. Với bà nội, mình thậm chí không cần xin, bà tự ý mở đầu rồi nói rằng bà rất ủng hộ.
Gần ngày ra đi, mình càng cảm nhận được sự tin tưởng và ủng hộ từ mọi người. Mẹ đã giúp mình lập danh sách đồ đạc cần mang, và còn định mua hai chục chiếc bánh cốm để mình mang tặng đồng nghiệp ở nơi làm mới.