Trong Cuộc Sống, Kỹ Năng Lắng Nghe Quan Trọng Như Thế Nào?
Loại Người 1: Vương Miện Trên Đầu
Vì Sao Người Này Không Muốn Lắng Nghe?
Phản Ứng Ra Sao Khi Gặp Người Không Chịu Lắng Nghe?
Làm Thế Nào Để Đối Phó Với Người Không Lắng Nghe?
Cái tính tự mãn này thì mỗi nơi mỗi khác. Người ta tự cho mình lớn lao, che khuất mọi người. Điều đó khiến họ không nhận ra điều gì. Họ tự tin lắm. Họ tưởng mình cao hơn mọi người. Họ coi thường tất cả chúng ta. Họ tự cho mình là chúa tể, trên hết mọi người. Sự tự mãn làm cho người ta mù mịt, không thấy được sự thật rằng cuộc sống ngắn ngủi, hạnh phúc không bền vững, mơ mộng chưa tỉnh thức thì vẫn tự mãn trong mơ mộng của mình, không biết khi nào mới tỉnh. Nhưng trong mơ, ai có thể biết mình đang mơ? Khi ta mơ mộng trong sương mù, ta không biết khi nào mới tỉnh.
Vì thế, khi gặp loài này, đừng cố phá vỡ giấc mơ của họ. Nếu cố gắng, họ sẽ phản ứng quá mức, như là bạn đang phá hoại mọi thứ, khiến họ không biết phản ứng như thế nào. Đừng cố gắng làm họ tỉnh. Làm như vậy, người ta sẽ nghĩ bạn đang âm mưu hại họ, làm rạn nứt giấc mơ hoàng kim của họ. Tốt nhất với loại này, hãy để họ mơ, đừng quan tâm, đừng tương tác. Ignore - làm như không thấy họ đi. Đời à! Có giấc mơ nào là mãi mãi đâu. Có trạng thái nào là vĩnh cửu đâu. Mọi thứ đều xoay vần, lên rồi xuống, thịnh rồi suy, suy rồi lại thịnh. Đó là luật lệ của thế gian, vì vậy hãy để thế gian quản lý họ. Mình hãy lo cho chuyện của mình đi. Đâu cần phải để ý đến họ.
Loài này, chính là chúng ta. Con người mang tính ích kỷ từ khi sinh ra, vì sự tồn tại của chính mình. Đó là quy luật của tự nhiên. Điều này thực sự không có gì đáng trách, xấu hổ hay cần phải che giấu. Đó chỉ là một đặc điểm của con người, thôi thôi. Vì vậy, khi đã ích kỷ, chỉ cần lắng nghe nhu cầu, mong muốn và dục vọng của bản thân, chẳng quan tâm đến người khác như thế nào. Đúng, giao diện mặc định là như thế. Vì vậy, khi thấy người ta ích kỷ, đừng làm phức tạp. Ai cũng ích kỷ, chỉ là mức độ khác nhau. Khi bạn phản ứng, bạn cũng đang ích kỷ, vì bạn đang so sánh người khác với tiêu chuẩn cá nhân của mình.
Có người ích kỷ tự nhiên, tức là họ không thay đổi từ lúc sinh ra cho đến khi già. Có người, do ảnh hưởng từ gia đình, cộng đồng, xã hội, quốc gia, dân tộc nào đó mà sự ích kỷ của họ bị làm giảm dần, từ từ trở nên ít ít hơn. Nhưng ít thôi, chứ không bao giờ là hết. Bởi vì nếu hết, họ sẽ trở thành người trên hết, không còn là con người nữa. Nhưng điều đó thực sự khó khăn, vì vậy ít ai có thể làm được điều đó. Nếu nhận ra rằng mình quá ích kỷ, quá tự cao, hãy tự mình rèn luyện, từng bước làm cho tính ích kỷ của mình giảm bớt theo thời gian. Đó là cách! Mỗi người chúng ta đều có sự ích kỷ ở mức độ khác nhau, vì vậy hãy thông cảm, nếu thấy ai đó quá ích kỷ, hãy cười và nói rằng hóa ra họ cũng giống như mình trước đây. Vậy thôi, bỏ qua và đi tiếp, không cần tức giận, họ cũng chỉ là con người thôi.
Có những người, họ chắc chắn rằng họ không thuộc về thế kỷ này. Cuộc sống này, thế giới này, không liên quan gì tới họ, không phải là nơi họ thuộc về. Họ không màng tới thế giới bên ngoài, không quan tâm tới thế sự, không tương tác với thế nhân. Họ sống trong thế giới của riêng mình, làm những gì họ cảm thấy cần làm, sống cuộc sống họ muốn, và nghĩ những điều họ cần nghĩ cho hành trình của chính bản thân mình. Người như vậy, đừng làm phiền! Họ không muốn ai can thiệp vào thế giới riêng của họ. Họ không cần ý kiến hay sự liên quan từ bất kỳ ai. Hãy để họ yên bình trong thế giới không thể hiểu nổi đó, miễn sao họ bình yên, và không gây rắc rối cho bất kỳ ai.
Nếu bạn gặp người như thế, thì nói gì cũng vậy. Họ sẽ không tiếp nhận ý kiến hay góc nhìn của bạn. Họ không tiếp nhận, không phải vì họ không trọng trách bạn. Đơn giản là, họ không thấy liên quan. Vậy thì đi thôi. Đừng cố gắng!
Có rất nhiều người yêu thương theo cách của riêng họ, muốn kiểm soát và quyết định mọi thứ cho người khác. Họ nghĩ đó là cách thể hiện tình yêu, vì họ đang chịu mọi rủi ro, hy sinh hết mình, chỉ muốn tốt cho người khác. Nhưng họ không hiểu, mỗi người là một cá thể riêng biệt, có giấc mơ, cách sống, và hành trình riêng. Khi áp đặt bất kỳ ai vào khuôn khổ của mình, đó có thể coi là một tội ác, vì bạn đang tước đi tự do quý báu của họ.
Khi ai đó không được sống cuộc đời mình mong muốn, không được làm những gì mình muốn, thậm chí không được nghĩ những điều mình muốn, thì đó không phải là cuộc sống. Bạn muốn tốt cho họ, nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Yêu thương không phải là kiểm soát, mà là ở đó, hỗ trợ, động viên, và cho phép họ tự do với quyết định của mình, khám phá thế giới bên ngoài theo cách riêng của họ.
Vì vậy, đừng bằng bất cứ cách nào giam cầm người khác trong cái lồng của tình yêu, kiểm soát ước mơ và tự do của họ. Đó là một tội ác dưới cái bóng của tình yêu. Nhưng khi mắc phải chữ tham si, ai hiểu được hậu quả của mình?
Nếu gặp phải loại người này, hãy đầu tiên thông cảm với họ, vì có lẽ họ cũng không hiểu, bạn đang trải qua nỗi đau vì yêu. Người đang yêu thì khó lý giải, họ chỉ tuân theo cảm xúc của mình. Vậy nên, quyết định là của bạn, nếu muốn thoát khỏi bóng của họ. Họ sẽ không nghe, vì họ tin rằng chỉ có một sự thật, và đó là nghe theo họ mà thôi. Bạn cần chứng minh điều ngược lại bằng hành động, để họ hiểu bạn có thể tự mình sống một cách độc lập, không cần phải sống dưới bóng của họ.
Vậy tạm thời thôi. Ai không lắng nghe, họ cũng có lý do của họ. Đừng bực tức quá, không ai có thời gian để làm vậy. Nếu có thời gian, hãy đi chơi, đọc cái này làm gì.