Thực ra, việc xử lý rác bừa bãi đã trở thành một vấn đề khó khăn, nhiều người xả rác một cách bừa bãi như một thói quen, không chỉ ở phố đi bộ Nguyễn Huệ.
Chỉ có điều người ta thường nói đến vấn đề xả rác ở phố đi bộ Nguyễn Huệ nhiều hơn vì nơi này được coi là biểu tượng 'trung tâm của trung tâm' tại TP.HCM.
Câu hỏi đặt ra là việc xử lý rác có gì mới mẻ, có gì lạ không? Câu trả lời là không.
Bởi vì nhiều người xem việc xả rác như một thói quen, người này xả, người kia cũng xả. Cuối cùng, không ít người không còn cảm thấy bức xúc trước tình trạng rác rưởi tràn lan trên phố đi bộ nữa. Có lẽ chỉ có nhân viên vệ sinh mới cảm thấy chán nản trước tình hình này.
Dù thùng rác nằm ngay bên cạnh, nhiều người, trong đó có vô số người trẻ, vẫn thoải mái vứt rác tại chỗ, không chịu bỏ vào thùng rác đó!
Mặc cho nỗ lực thu gom của nhân viên vệ sinh, mặc cho những lời than thở về tình trạng xả rác, nhiều người coi đó như chuyện của người khác, không phải của mình.
Hãy dừng việc so sánh với Singapore, rằng làm thế nào họ có thể làm được mà ta cứ nói mãi mà không xử lí được.
Hãy dừng việc kêu gọi, hô hào, chiến dịch này nọ đi. Bắt đầu từ điều cốt lõi: ý thức của mỗi người.
Không phải vì ở Singapore họ quy định xử phạt nghiêm hơn nên người dân ra đường không dám xả rác bừa bãi. Câu chuyện bắt nguồn từ việc xây dựng ý thức cho mỗi người, và điều này cần phải bắt đầu từ trong trường học, hãy khởi đầu từ những đứa trẻ.
Dạy học sinh từ mầm non biết rằng họ không được vứt rác tự tiện bất cứ đâu ngoài thùng rác.
Tôi có cháu gái học mẫu giáo, ăn xong bất cứ thứ gì đều tìm đến đúng nơi bỏ rác trong nhà để vứt rác. Ra đường, uống xong hộp sữa, cháu luôn tìm đúng nơi có thùng rác để bỏ vào.
Hỏi vì sao làm thế, cháu hồn nhiên trả lời được cô giáo trong lớp mẫu giáo dạy vậy.
Thế nhưng, chính tôi cũng nhìn thấy cảnh không chỉ một mà vài bà mẹ chở con đi học, đợi cho con hút xong hộp sữa rồi tiện tay quăng luôn vỏ hộp ấy vào gốc cây ngay trước cổng trường.
Khi dừng đèn đỏ, chỉ cần chú ý một chút, bạn sẽ thấy ngay trong những lối cây xanh trồng dọc đường có bao nhiêu là ly nhựa, hộp xốp, bao nilon người đi đường dùng hết đồ ăn, thức uống rồi tiện tay nhét luôn vào bồn cây?
Chúng ta sẽ dạy con trẻ điều gì trước những hành xử đó? Thói quen nào sẽ hình thành ở trẻ nếu chúng thấy người lớn vô tư xả rác ngoài đường?
Trở lại câu chuyện xả rác ở phố đi bộ Nguyễn Huệ. Tôi không cho rằng khó đến mức không thể không làm được. Vì kêu gọi cũng đã làm nhiều. Tuyên truyền cũng làm không ít rồi. Việc cần lúc này là chấn chỉnh quản lý.
Mà trước hết quy hoạch việc buôn bán hàng rong khá bát nháo diễn ra ở đây đã quá lâu rồi. Hàng rong phải được quy hoạch vào từng khu, có hệ thống thùng rác cho người sử dụng có nơi bỏ vào.
Khi đã có đầy đủ các yếu tố đi kèm và buộc mọi người phải chấp hành, ai vi phạm phải chịu xử phạt, thậm chí phạt nặng.
Chứ ý thức của số đông cứ mãi lùn mà đòi hỏi phải có hành vi ứng xử văn hóa cao, sao được!