1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Đề bài: Nhận xét về tâm sự và độ ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội
3 bài văn Nhận định về tâm sự và tính ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội
1. Nhận định về tâm sự và tính ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội, mẫu số 1:
Bài thơ thu hút người đọc bởi lối viết tự nhiên, giản dị, chứa đựng nhiều hình ảnh lấy cảm hứng từ văn hóa dân gian hoặc các truyền thuyết phổ biến, thể hiện tâm trạng buồn bã một cách chân thành.
Hai dòng đầu tiên thể hiện tâm trạng của nhà thơ khi đối mặt với cuộc sống:
Đêm thu buồn quá chị Hằng ơi!
Trần thế em nay chán hết mình,
Đã đến 'buồn', đã đến 'chán', lại đối diện với cảnh 'đêm thu', tâm trạng của nhà thơ như được nhân đôi. Tâm hồn buồn bã vì mục tiêu không thành hiện thực hay do cuộc sống đầy khó khăn. Những dòng thơ buồn bã rơi xuống như những sợi mưa liên tục. Nhà thơ không chỉ chán nản trước cuộc sống đang trải qua mà còn chán ngấy với trần thế. Có lẽ vì vậy, ý muốn 'muốn làm thằng Cuội' nảy sinh, mong muốn rời bỏ gian nan để sống trong thế giới tinh tú với chị Hằng.
Tản Đà buồn bã nhưng vẫn không quên cuộc sống. Hướng về chị Hằng, ông vẫn tìm kiếm hướng đi trong cuộc sống.
Rồi mỗi khi rằm tháng tám đến,
Cùng nhau nhìn xuống trần thế vui mừng.
Bài viết Cảm nhận về tâm sự và tính ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội được lựa chọn
Cười thế này làm sao? Có thể là cười vui vẻ, sảng khoái, hay cười mỉa mai và khinh thị? Có lẽ đây là cách thể hiện sự khinh bạc với cuộc sống. Tại sao ông chọn ngày rằm tháng tám thay vì ngày khác để thể hiện thái độ khinh thường? Có lẽ vì ông muốn tăng cường thái độ lạnh lùng của mình đối với thế giới.
Tóm lại, tâm sự của Tản Đà là của người buồn chán cuộc sống, mong muốn tìm kiếm một nơi ẩn mình. Ông muốn tìm đến với thiên nhiên (ở đây là cung quế và chị Hằng), che giấu bản thân trong thiên nhiên để chế ngự lại cuộc sống bằng tính kiêu bạc của mình. Qua bài thơ của Tản Đà, chúng ta cũng thấy rõ tính 'ngông' của ông:
Trước hết, ngay từ đề bài, ông đã đưa ra một ý kiến không bình thường. Ai cũng biết về thằng Cuội trong văn hóa dân gian, được biết đến là kẻ thường nói dối (như câu 'Nói dối như Cuội'). Nhưng ở đây, Tản Đà lại muốn làm thằng Cuội, một mong muốn khác thường, thể hiện sự coi thường đối với mọi thứ. Điều này thật sự là một hành động ngông ngạo.
Tác giả gọi chị Hằng Nga là chị và xưng em một cách dễ thương. Tuy nhiên, trong bốn câu thơ tiếp theo, ông lại thể hiện sự lả lơi với chị Hằng:
Cung quế đã có ai ngồi chưa?
Cành đa mong chị nhớ ghé thăm.
Có bầu có bạn đừng thụi thì,
Chung gió, chung mây mới thú vị.
Câu 'Cành đa mong chị nhớ ghé thăm' không chỉ nói về cách Tản Đà chọn lựa con đường nghệ thuật độc đáo của mình mà còn mang đến một chút hồn cười theo phong cách của Xuân Hương. Sự hài hước và châm biếm hiện diện trong những câu thơ này giúp bài thơ giữ được sự cân bằng, không chìm đắm hoàn toàn trong tâm trạng buồn chán như ở hai câu đầu của bài thơ. Trong cách gọi chị Hằng và cuộc trò chuyện, có một chút tinh nghịch. Ở hai câu cuối, tư thế của nhà thơ và chị Hằng cùng 'Tựa nhau trông xuống thế gian cười' cũng là một cử chỉ lạ mắt so với quan điểm về nam nữ thời đó. Điều này chỉ là biểu hiện của sự ngông nghênh của ông trong tầm nhìn của những nhà nho thời kỳ.
Tại sao Tản Đà lại có tính cách ngông và thể hiện nó trong thơ của mình? Có lẽ đó là một phản ứng tự do với cuộc sống, là một phần của cái tôi phóng túng của nhà thơ. Điều này làm cho thơ ông trở nên độc đáo và có giọng điệu khác biệt.
Nguyễn Khắc Hiếu, nổi tiếng với bút danh Tản Đà, là một tài năng vĩ đại trong văn đàn Việt Nam. Vào đầu thế kỷ 20, Tản Đà tỏa sáng như một ngôi sao độc đáo, sáng tạo và đầy năng lực sáng tác. Với bút phóng khoáng, ông đi khắp nơi và để lại nhiều tác phẩm đa dạng. Ông là biên tập viên của Hữu Thanh và An Nam tạp chí. Những bài thơ lãng mạn và ý tưởng độc đáo của ông đã mở ra thời kỳ mới trong văn hóa Việt Nam.
Những năm 20, Tản Đà là ngôi sao sáng trên đấu trường thơ Việt. Phong cách của ông là sự kết hợp tài năng, lãng mạn, tự do và tính ngông ngấu. Trong bài Thú ăn chơi, ông viết:
'Bác Tản Đà, thiên tài sinh ra
Quê hương có, cửa nhà không
Lưu vong khắp nơi, họp bè bạn, vợ chồng xa cách,
Túi thơ trên vai, đi khắp ba bản đồ,
Lạ thường rừng, biển, thiếu gì cảnh đẹp...'
Bên cạnh những tác phẩm nổi tiếng như Trời nắng, Tống biệt, Hầu trời (thơ)... và những Giấc mộng lớn, Giấc mộng con (mà Xuân Diệu gọi là 'du kí')... Muốn làm thằng Cuội là một trong những bài thơ thuộc trào lưu thoát li của Tản Đà. Xuất hiện trong tập Khối tình con năm 1916, bài thơ này mở đầu cho lối thơ phóng túng, đầy ý tưởng lãng mạn của Tản Đà.
'Đêm thu buồn rơi lệ, chị Hằng ơi!
Trần thế em giờ buồn đầy lòng.
Người ơi, ai đã ngồi bên kia cung quế?
Cành đa xanh, chị nhớ nhé,
Bạn bè, hạnh phúc, cùng với gió và mây,
Mỗi năm, rằm tháng tám, chúng ta cùng nhìn xuống đời cười.'
Cảm nhận về tâm lý và tính cách độc đáo của Tản Đà qua bài thơ Muốn làm thằng Cuội
Về khái niệm 'ngông', theo sách 'Tản Đà thơ và cuộc sống' (NXB Văn học, 1995, tr 100) đề cập rằng: 'Ngông trước hết là một phẩm chất. Biểu hiện của phẩm chất này là những hành động lạ lùng, thu hút sự chú ý của đám đông, thường mang tính chất phóng túng, thách thức. Tính cách ngông thường là sự đối lập với bình thường, nổi bật và nổi lên. Tính cách ngông vừa mang tính bi kịch vừa mang tính hài hước, là sự phản đối hiện thực bằng sự châm biếm và coi thường.'
Ngông cũng là một cách sống, cách sống vượt ra khỏi ranh giới của xã hội hiện tại, trở thành một thách thức đối với xã hội đó. Cách sống này thường mang tính chất chủ quan và coi thường ý kiến của đám đông.
Ngông cũng là một biểu hiện của tư duy: đó là tư duy không hài lòng, tự do, và không kiểm soát được.
Người không có lòng can đảm không thể trở thành người ngông, không có chỗ cho tâm sự, và không thể phản kháng hay phủ nhận thực tại ở một khía cạnh nào đó cũng không thể trở thành người ngông.
Do đó, 'ngông' có thể được hiểu là thái độ và phản ứng của một nghệ sĩ tài năng, với tính cách và tâm hồn độc đáo, không chấp nhận sự tẻ nhạt và luôn đề cao sự sáng tạo, sống tự do và khẳng định bản lĩnh của mình.
Vậy, bài thơ Muốn làm thằng Cuội thể hiện sự 'ngông' như thế nào?
Bắt đầu bài thơ là một tiếng kêu buồn, êm đềm như lời chia sẻ của Xuân Diệu đã mô tả.
'Đêm thu buồn lắm, chị Hằng ơi!
Trần thế em giờ chán đầy lòng.'
Thi nhân buồn, nỗi buồn không lời chia sẻ, chỉ gọi tên chị Hằng dưới tán cung quế. Ba từ 'chị Hằng ơi' thể hiện sự biểu cảm, sự thân thiện, làm cho giọng thơ cảm xúc, đậm chất cảm nhận. Câu thơ lưu chuyển nổi buồn tận đáy lòng của người thơ. Tản Đà từng viết: Cuộc đời là một bức tranh buồn, chán nửa rồi. Bài thơ xuất hiện trong tập Khối tình con năm 1916, thể hiện sự chán nản vì trần thế, cuộc sống không công bằng, chế độ bóp méo, và niềm buồn trong tâm hồn. Buồn vì non nước đang bị ngoại bang áp đặt, đau khổ trong cuộc sống thống trị. Là một nhà thơ nhạy cảm, nỗi buồn trở thành một sợi tơ tằm mảnh mai:
'Một ngòi bút ngỗng, ngọng vọng bất tận
Một sợi tơ tằm, dẫu mảnh li ti.'
(Đề khối tình con thứ nhất)
Một lời xin chân thành, như lời nài nỉ:
Cung quế, người đã từng ngồi đó chưa?
Cành đa, xin chị hãy nhắc nhở chơi đi.'
Hai câu thơ diễn đạt lòng ước muốn của Tản Đà, nguyện trở thành thằng Cuội dưới bóng cung trăng, gần gũi với cung quế. Câu hỏi tĩnh lặng để lại nhiều dấu chấm hỏi trong tâm hồn. Hình ảnh cành đa trở nên phong cách và lãng mạn khi trở thành chiếc thang bắc lên chín tầng mây xanh để chị Hằng nhắc lên chơi cung quế. Đó là giấc mơ thoát khỏi hiện thực, một giấc mơ phản đối.
'Cuộc sống thường khiến ta ước mơ
Hối tiếc mộng nhiều, chán cuộc sống.'
(Kỷ niệm giấc mơ)
Chỉ khi đạt được cung quế, nhà thơ mới có thể thoát khỏi sự hiện thực khó khăn, từ bỏ nỗi buồn và chán nản. Chỉ khi có chị Hằng làm bạn, cuộc sống mới trở nên vui vẻ. Sử dụng điệp ngữ và phép đối một cách sáng tạo, với cả tiểu đối và bình đối. Cấu trúc nhịp 2/2/3 tạo nên âm nhạc của lời thơ, với vẻ lãng mạn và nhảy nhót. Vần thơ làm cho câu chuyện trở nên thú vị:
'Có bầu/ có bạn, / can chi tủi,
Cùng gió! cùng mây, / thế mới vui.'
Theo nhận định của Lê Thanh, nhà phê bình văn học trong cuốn Tản Đà thi sĩ (1939): Thơ của Tản Đà là như lọc, với cảnh tượng mơ hồ và hình ảnh mờ mịt, ông tạo ra những bức tranh tuyệt vời, truyền đạt tư tưởng và cảm giác mơ mộng qua những câu thơ tuyệt mỹ...
Kết thúc bài thơ một cách phóng túng, tài năng. Đọc bài Muốn làm thằng Cuội để hiểu rõ điều thú vị và sự tài năng của Tản Đà.
Nửa đêm, Tản Đà tỉnh giấc, đun nước pha trà, ngâm thơ... Nghe giọng ngâm, hai tiên nữ rơi xuống đưa thi sĩ bay lên. Thi sĩ đọc thơ cho Trời và bảy tiên nghe. Mọi người khen ngợi tấm tắc:
'Văn đã giàu thay, nhiều kỹ thuật
Trời nghe, cười vui, bất ngờ
Chư tiên ao ước tranh nhau dặn:
Đưa lên đây bán chợ Trời!'
(Hầu Trời)
Muốn làm thằng Cuội là một tác phẩm độc đáo, thể hiện rõ phong cách của thi sĩ Tản Đà. Bài thơ không chỉ đẹp về mặt lời ca, mà còn tuyệt vời với những ước mơ chân thành của thi nhân - Tản Đà.
3. Cảm nghĩ của mình về tâm sự và cái ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội, mẫu số 3:
Đầu thế kỷ XX, trên đấu trường thơ xuất hiện một tên tuổi mới - Tản Đà. Sự xuất hiện của ông tạo ra sự sôi động trong giới văn hóa. Đôi mắt hiếu kỳ và tò mò của độc giả được thách thức. Những lời khen và chỉ trích đều đồng loạt đổ về. Mọi người tò mò vì tính phóng túng và tài năng hiếm có của ông, nhưng cũng tò mò vì thơ của ông - điều hiếm hoi. Lần đầu tiên trong văn hóa Việt Nam, một linh hồn thơ mới xuất hiện; ngập tràn nỗi buồn mơ hồ, phong cách đa tình và sự phóng túng đặc sắc.
Tản Đà, người xuất thân từ hệ Nho, có vẻ như thuộc lớp Nho cuối cùng của Việt Nam. Sống trong thời kỳ nền Nho đang chìm, ông nhanh chóng chuyển sang viết văn bằng chữ quốc ngữ và nổi tiếng đặc biệt trong những năm 20 của thế kỷ XX. Bằng sự sáng tạo và tìm tòi, Tản Đà đã mang đến sự mới mẻ cho thơ ca đương đại.
Thường thức thơ truyền thống, chúng ta thường gặp cái tôi cao quý, là biểu tượng của đạo đức và trách nhiệm công dân. Nhưng Tản Đà đã mang đến một cái tôi đầy bản ngã và cá tính. Nhưng trong xã hội nghèo đói và tù túng, những khát vọng của con người, đặc biệt là của nghệ sĩ, đã bị áp đặt. Cuộc sống của Tản Đà luôn đầy những nỗi buồn da diết và khôn nguôi:
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi!
Trần thế em nay chán nửa rồi,
Nỗi buồn của Tản Đà không chỉ là do bất mãn cá nhân và buồn về số phận, mà còn là sự buồn bã về cuộc sống, thời đại và đất nước. Đó là nỗi buồn đẹp, đáng trân trọng!
Tản Đà, mang trong mình một tâm hồn bất hòa sâu sắc với cuộc đời và xã hội, mong muốn thoát khỏi những ràng buộc của đời.
Bài viết Cảm nghĩ cá nhân về tâm sự và tính ngông của Tản Đà qua bài Muốn làm thằng Cuội
Không chỉ Tản Đà, những người tâm hồn cao quý và mạnh mẽ như ông đều khát khao thoát ly khỏi cuộc sống. Trái ngược với những người bế tắc, Tản Đà sử dụng mộng tưởng để thoát khỏi hiện thực. Mộng thoát ly của ông đặc biệt ngông ngộ như viễn cảnh đưa chị Hằng lên cung trăng làm bạn đồng hành:
Cung quế đã ai ngồi đó chưa?
Cành đa xin chị nhắc lên chơi,
Có bầu có bạn can chi tủi,
Cùng gió, cùng mây mới thú vị.
Tản Đà, một hồn thơ ngông, tự xưng là tiên trên trời, từng viết Dạm bán áo để mua giấy viết ngông. Khát vọng thoát li rất ngông trong bài Muốn làm thằng Cuội là bản năng của thi sĩ.
Khao khát thoát li lên cung trăng của Tản Đà đã rất ngông, thêm vào đó là cách gọi thân mật và suồng sã chị chị em em khiến bức tranh trở nên ngày càng ngông. Ông xem chị Hằng như tri âm, tri kỉ để chia sẻ mọi tâm sự: có bầu có bạn can chi tủi, thỏa lòng phóng túng với gió và mây mới thực sự vui.
Một giấc mộng ngông, lãng mạn và đa tình là sản phẩm tự nhiên của tâm hồn luôn cảm thấy buồn và cô đơn như Tản Đà. Cuộc đời anh đã nhiều lần tìm kiếm tình bạn tri kỉ:
Quanh những đá cùng cây xanh
Tri kỉ đâu đây mà tìm
Mong ước hồn ta bay giữa mây gió:
Kiếp sau xin đừng làm người
Làm đôi chim nhạn bay cao trời
Rời khỏi thế giới để trở thành thằng Cuội, nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn ông dường như đã tan biến.
Bản tính tình cảm lãng mạn và kiêu sa thăng trầm lên đến đỉnh điểm ở những dòng kết cuộc của bài thơ:
Mỗi mùa rằm tháng tám lại đến
Chúng ta nhìn xuống thế gian, tươi cười đùa vui,
Trong ánh nhìn hào hùng và lạnh lùng của Tản Đà, thế gian phồn thịnh chỉ còn là một phần nhỏ không đáng chú ý. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy duyên dáng, thật là Tản Đà.