Đề bài: Ý kiến của bạn về hình tượng Lor-ca
Cấu trúc ý
I. Khởi đầu
- Giới thiệu tác giả Thanh Thảo
- Giới thiệu bài thơ
- Giới thiệu hình ảnh Lor-ca
II. Phần chính
* Lor-ca khởi đầu với tinh thần tự do, với niềm khát khao nghệ thuật đích thực, hình ảnh Lor-ca được thể hiện qua cảm xúc và từ ngữ mới mẻ trong bài thơ, hình ảnh này được tác giả gợi nhiều hơn mô tả.
1. Lor-ca nghệ sĩ tự do nhưng cô đơn
- “âm thanh của đàn bị nước vẩy”: gợi nhớ đến nghệ thuật rực rỡ mà Lor-ca tạo ra, nhưng cũng là biểu tượng cho sự mong manh, ngắn ngủi của số phận của người nghệ sĩ bạc mệnh.
- “Tây Ban Nha chiếc áo choàng màu đỏ sặc sỡ”: gợi lên cuộc đấu tranh giữa tự do dân chủ và chế độ phát xít độc đoán.
- Lor-ca hiện lên như một anh hùng tự do, nhưng đơn độc trên con đường của sự cách mạng nghệ thuật, của dân chủ.
2. Lor-ca sống mạnh mẽ và đầy oan khuất
- Lor-ca đầy quyết đoán, yêu cuộc sống, “khao khát” lời ca ca tự do trên quê hương Tây Ban Nha của mình.
- Cái chết oan khuất, đau đớn “đột ngột” tấn công vào người nghệ sĩ, người anh hùng đó. Cả một quốc gia “Tây Ban Nha” “chấn động”, buồn thương trước sự ra đi của chàng, của nghệ thuật chân chính.
- Dù đối diện với cái chết, Lor-ca vẫn kiêng nhẫn, say mê trong thế giới của nghệ thuật cách mạng “chàng đi như trong giấc mơ”.
3. Lor-ca nghệ sĩ bất tử và nghệ thuật chân chính
- “âm thanh ghi chép ta màu nâu/ bầu trời cô gái ấy”: màu nâu kích thích đến màu sắc của vỏ đàn, của đất nước, màu của đôi mắt, mái tóc, làn da của những người yêu thương. Đó là nguồn cảm hứng trong nghệ thuật của Lor-ca (vì quê hương, vì tình yêu và vì chính nghệ thuật).
- “âm thanh ghi chép ta những chiếc lá xanh”: nghệ thuật của Lor-ca liên quan đến tuổi trẻ,
- “âm thanh ghi chép ta những bong bóng bọt nước vỡ tan” “âm thanh ghi chép ta những dòng máu chảy” là biểu tượng cho sự mong manh của nghệ thuật, cho cái chết của người nghệ sĩ.
- Số phận của nghệ thuật của Lor-ca sau khi anh ta qua đời:
+ “Không ai chôn ... mọc hoang”: hành trình cách mạng nghệ thuật của Lor-ca không còn ai đi tiếp, vì vậy nghệ thuật như bị bỏ hoang.
+ Tuy nhiên, dù Lor-ca đã ra đi, nghệ thuật vẫn sống mãi, tồn tại với thời gian với sức mạnh mãnh liệt như cỏ hoang.
- “giọt nước mắt” là biểu tượng cho sự tiếc thương, “vầng trăng” là niềm tin vào nghệ thuật, dù ở nơi tối tăm nhất thì tâm hồn trong sáng của người nghệ sĩ vẫn soi sáng cho thế hệ sau.
- Lor-ca đã ra đi “khi chỉ còn bàn tay đã đứt”, anh ấy rời bỏ cuộc sống hữu hạn để đến với thế giới vô tận thông qua “chiếc ghi ta” – nghệ thuật.
- “ném lá bùa”, “ném trái tim”: đó là cách giải thoát của Lor-ca sau khi qua đời. Người nghệ sĩ chân chính ý thức rằng “cái chết” của anh ta là để nghệ thuật được tái sinh mạnh mẽ, để thế hệ sau tiếp tục tiến bộ.
+ Ý thức của Lor-ca cũng được thể hiện qua lời đề của bài thơ “khi tôi qua đời xin hãy chôn tôi với cây đàn”: đó là sự gắn bó của Lor-ca với nghệ thuật, cũng như thông điệp muốn thế hệ sau vượt qua giới hạn của nghệ thuật của mình.
- “li la li la ...”: tiếng ghi ta bất tử sử dụng bởi người nghệ sĩ đã qua đời, có thể là vòng hoa hoa hương viếng linh hồn của Lor-ca.
III. Kết luận
- Lor-ca là một nghệ sĩ vĩ đại, đã chiến đấu, hi sinh cho lý tưởng nghệ thuật, cho lý tưởng sống của mình. Tên tuổi của Lor-ca trở thành biểu tượng tập hợp nhà văn hóa Tây Ban Nha và toàn thế giới, chống lại chủ nghĩa phát xít, bảo vệ văn hóa dân tộc và văn hóa nhân loại.
Thanh Thảo đã trích lại câu thơ của Lor-ca 'Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn'. Đây không chỉ là đề tài cho bài thơ, mà còn là lời cầu nguyện cho linh hồn của Lor-ca, một nhà nghệ sĩ tài năng sống mãi mãi.
Lor-ca đã nhiều năm sống một cuộc đời lang thang, mặc chiếc áo choàng đỏ của một chiến binh, và đeo theo cây đàn ghi ta đi qua khắp nơi trong Tây Ban Nha để thu thập dân ca, học hỏi từ những giai điệu và tiếng hát của quê hương. Âm nhạc của ông phát ra như làn sóng, trong đó những hình ảnh về chiếc áo choàng đỏ gắt, ánh trăng rọi sáng, và yên ngựa mệt mỏi, kết hợp với từ ngữ như lang thang, cô đơn, chói lọi, và mệt mỏi, xen kẽ với tiếng đàn li-la li-la li-la như tan vào không gian, đã gợi lên nhiều suy tưởng về nhà thơ thiên tài và nhạc sĩ Lor-ca, thuở ấy:
tiếng đàn như bọt nước
Tây Ban Nha, áo choàng đỏ gắt
li-la li-la li-la
đi lang thang trong cảm giác cô đơn
với ánh trăng sáng chói
trên lưng yên ngựa mệt mỏi
Đoạn thơ tiếp theo tái hiện lại phút giây kinh hoàng khi Lor-ca, chiến binh của tự do, bị nhóm phát xít Phrăng-cô đưa ra sân khấu để hành hình. Người nghệ sĩ 'đi như trong một giấc mơ' giữa bầy quỷ ác, và âm nhạc và tiếng đàn của ông bỗng trở nên kinh hoàng, mất đi, chỉ còn lại chiếc áo choàng đỏ đầy máu.
Lor-ca đã ngã xuống trước những viên đạn của bọn phát xít dã man, để lại một bầu trời kỷ niệm rộng lớn cho 'cô gái ấy', cho người yêu (nàng An-na Ma-ri-a)! Tiếng đàn ghi ta, tiếng lá xanh, trở thành biểu tượng của một tâm hồn nghệ sĩ với một tình yêu sâu sắc cho cuộc sống và quê hương. Sau loạt đạn của kẻ thù, một tài năng đã tan biến; tiếng đàn tan ra như bọt nước, bị đứt đoạn, với máu đỏ chảy ròng ròng. Thanh Thảo thông qua các ẩn dụ, so sánh, tượng trưng và ngôn từ đã tạo ra những hình ảnh và cảm xúc sâu sắc, bộc lộ nỗi thương tiếc Lor-ca, một thiên tài bị cái ác hủy hoại. Điều quan trọng là thông điệp cuối cùng của bài thơ, là sự bất tử của nghệ sĩ. Ai có thể chôn cất được tiếng đàn? Sắc đẹp và tài năng của nhà nghệ sĩ có sức mạnh nào có thể 'chôn cất' được? Có gì quý hơn cỏ? Có gì xanh hơn cỏ? Có gì sống mãnh liệt hơn cỏ trên mặt đất rộng lớn? Và vầng trăng, vĩnh viễn lấp lánh trong vũ trụ. Lor-ca cũng vậy. Cuộc sống chỉ kéo dài 38 mùa xuân, nhưng tài năng và tinh thần của nhà thơ, nhạc sĩ mãi mãi bất tử như tiếng đàn ghi ta, như cỏ xanh trên đồng cỏ, như vầng trăng sáng trên bầu trời. Thơ của Thanh Thảo, mặc dù hạn chế về kỹ thuật, nhưng vẫn tạo ra những hình ảnh, những đường nét rất ấn tượng để khẳng định rằng Lor-ca là 'vĩ nhân'.
Nguồn: Sưu tầm
Xem thêm bài tham khảo tại đây: