Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt
I. Phân tích chi tiết
II. Mẫu văn tốt
Đánh giá về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt
Gợi ý Kỹ thuật phân tích bài thơ, đoạn thơ để đạt điểm cao
I. Phác thảo Cảm nhận về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt (Chuẩn)
1. Bắt đầu:
Giới thiệu về bài thơ Bếp lửa
2. Phần thân
- Bức tranh bếp lửa gợi nhớ về người bà ân cần trong tâm hồn tác giả
- Bà đã trải qua nhiều gian nan, vất vả trong cuộc sống
- Bếp lửa ký ức tuổi thơ:
+ 8 năm cháu bên bà, khói mắt, mùi cay
+ Bà dạy cháu biết, chăm sóc và giáo dục
+ Cha mẹ chăm sóc cháu mỗi ngày
+ Tiếng bếp hú gọi nhớ mong trở về
- Tình cảm sâu nặng từ phương xa:
+ Dù có tiện nghi, nhưng không thể quên những ngày bên bà
+ Nỗi nhớ bà luôn sâu sắc trong lòng cháu mỗi ngày.
3. Kết luận
Ý kiến về bài thơ
II. Mẫu văn Cảm nhận về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt (Chuẩn)
Trong những tháng ngày chiến tranh, bên cạnh những tác phẩm văn chí, thơ ca cổ vũ tinh thần chiến đấu của dân tộc, còn có những lời thơ da diết viết về tình thân, về quê hương của mình. Bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt chính là một trong số đó, tác phẩm đã khơi dậy trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng về gia đình, về những kỷ niệm thân thương bên người thân.
'Một bếp lửa lung linh sương sớm
Một bếp lửa ấm áp nồng đậm
Cháu yêu bà biết bao nắng mưa'
Bắt đầu bài thơ là hình ảnh bếp lửa chờ đợi trong sương sớm, như một cảm xúc gần gũi trong kí ức hoặc một lời than thở đầy tiếc nuối. Bếp lửa ấy được nuôi dưỡng từ đôi bàn tay mảnh khảnh, được yêu thương tỉ mỉ nhất, hương khói thơm ngát trên bếp vẫn còn tồn tại, trong vùng ký ức của tuổi thơ. Và sâu trong hình ảnh ấy là hình bóng của người bà yêu quý, suy nghĩ về bếp lửa, cháu nhớ đến bà, cháu yêu quý những ngày tháng bà chăm sóc, hy sinh.
'Cháu nhớ bà biết bao nắng mưa'
Những kỷ niệm tuổi thơ trỗi dậy trong trái tim đầy nhớ nhung của cháu.
' Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói
Năm ấy là năm khó khăn
Bố đi làm, ngựa mệt mỏi
Chỉ nhớ khói mắt đỏ cháu
Nghĩ lại cay mũi từng ngày'
Những năm tháng khó khăn ấy, dẫu chưa bước sang tuổi bốn, cháu cũng không thể nào quên. Cái đói, cái vất vả được thể hiện qua hình ảnh 'khô rạc ngựa gầy', mùi khói trở thành điều thân quen. Khói hun hút vào mắt, vị khói làm cay cay sống mũi cháu, nhớ lại những ngày xưa, lòng xúc động xen lẫn xót xa.
'Tám năm dài, cháu và bà cùng nhóm lửa
Tiếng tu hú vang vọng trên cánh đồng xa
Khi tu hú vang vọng, bà còn nhớ không?
Bà thường kể chuyện về ngày ở Huế
Âm thanh tu hú sao làm cháu nhớ mãi'
Cháu và bà chia sẻ bao năm, sống cùng nhau dưới ánh nắng quê hương, cùng nhau làm việc mỗi ngày bên bếp lửa quen thuộc. 'Tám năm' - thời gian đủ dài để cháu ghi nhớ những lời dạy của bà, những câu chuyện về Huế, về quá khứ. Tiếng tu hú vang vọng như gọi nhớ quá khứ, đánh thức những kỷ niệm. Những câu thơ chứa đựng tình yêu thương, đong đầy cảm xúc:
'Mẹ và cha bận rộn, không về nhà
Cháu ở với bà, bà dạy cháu nghe
Bà dạy cháu làm, bà chăm sóc cháu học
Nhóm bếp lửa nhớ thương bà nhọc nhằn
Tu hú ơi, không thấy bà ở đây
Tiếng tu hú vang vọng trên cánh đồng xa!'
Có lẽ bị xa lánh từ thuở bé, sống bên bà suốt nhiều năm mà tình thương của cháu dành cho bà vẫn mãnh liệt như vậy. Cháu luôn trân trọng sự dạy dỗ của bà, những ngày bà dạy cháu học, bà ân cần chỉ bảo cháu. Dù bà luôn nhắc cháu viết thư không nên kể về khó khăn ở quê nhà khiến ba mẹ lo lắng. Bà vẫn thế, luôn lo lắng cho con cháu, dù có gian khó, vất vả vẫn không than trách. Hình ảnh tu hú vẫn vang vọng trên cánh đồng, nhưng có lẽ hình ảnh đó chính là cháu, nỗi nhớ bà sâu sắc, tiếng gọi bà về mà cháu không thể nào quay trở lại bên bà, chỉ có thể gửi gắm nỗi nhớ qua từng dòng thơ.
'Năm giặc đốt làng, lửa lan khắp nơi
Hàng xóm chao đảo trở về tàn lụi
Bà dựng lại túp lều nhỏ, những vết thương xua tan
Trong lòng bà, cháu học được sự kiên cường:
'Bố ở chiến trường, bố bận công việc
Mày viết thư, đừng kể chi, kể xỉa
Giáo huấn nhà vẫn hòa bình bình an!'
Chiến tranh không chỉ tách rời nhiều gia đình mà còn phá hủy sự yên bình của nhiều làng quê, thôn xóm. Hai bà cháu, một người trẻ, một người già, nhận được sự giúp đỡ từ hàng xóm, dựng lại mái lều nhỏ, nơi che mưa, nắng. Mặc cho bao nghịch cảnh, bà vẫn kiên cường, luôn mạnh mẽ, vững bước.
'Mỗi sáng, mỗi chiều, bếp lửa bà luôn sáng lên
Một ngọn lửa trong lòng bà luôn rực cháy,
Một ngọn lửa mang trong mình niềm tin bền vững...'.
Qua từng câu thơ, ta càng hiểu rõ hình ảnh của người bà kiên cường, không ngại hy sinh, luôn tin tưởng vào ngày sum vầy bên gia đình, ngày đất nước hòa bình, thống nhất.
'Giờ đây cháu đã đi xa
Khói bếp trăm ngả
Lửa trăm nhà, niềm vui trăm phương
Nhưng chẳng bao giờ cháu quên
Bà đã nhen bếp sáng sớm chưa?'
Những dòng thơ cuối cùng thật xúc động. Cháu đã trưởng thành, trên cuộc hành trình của chính mình, cháu phải rời xa bếp lửa, xa bà, xa quê hương. Cháu đến một nơi mới, nơi có tiện nghi, niềm vui mới, nhưng trong lòng cháu luôn hướng về bà, về quê hương. Nơi ấy có những gian khó, có những nỗi buồn, nhưng cũng có những điều yêu thương, đầy ấm áp suốt những năm tháng tuổi thơ. Chính quê hương, chính tình thân đã định hình tâm hồn cháu, định hình cuộc đời cháu qua mỗi bước đi.