1. Yêu cầu khi viết bài văn kể lại hành trình
- Kể lại một hành trình theo góc nhìn cá nhân
- Trình bày thông tin cơ bản về hành trình; mô tả cảnh vật, không gian, thời gian diễn ra hành trình
- Kể lại một cách thực tế các sự kiện theo trình tự hợp lý
- Sử dụng miêu tả hoặc biểu cảm để làm cho bài văn trở nên sống động, hấp dẫn hơn
- Bố cục bài viết cần đảm bảo:
+ Mở bài: giới thiệu hành trình đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí và tình cảm
+ Nội dung chính: đề cập đến các thông tin cơ bản về hành trình; mô tả cảnh vật, không gian, thời gian diễn ra; kể lại các sự kiện theo trình tự thời gian; kết hợp với miêu tả và biểu cảm
+ Tóm lại: khẳng định giá trị của chuyến đi; chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc sâu sắc mà chuyến đi gợi lại
2. Ví dụ minh họa
Chuyến thăm khu lưu niệm Nguyễn Du
“Chủ nhật tuần này, lớp chúng ta sẽ thăm khu lưu niệm nhà thơ Nguyễn Du theo kế hoạch ngoại khóa của nhà trường” – khi nghe cô giáo chủ nhiệm thông báo như vậy, cả lớp đều háo hức. Theo lời cô, hoạt động này giúp học sinh yêu mến và tự hào về một trong những điểm văn hóa quan trọng – nơi gìn giữ những dấu tích và hiện vật liên quan đến một nhà thơ vĩ đại của dân tộc, một danh nhân văn hóa thế giới. Tôi cũng như nhiều bạn không giấu được sự háo hức, vì đây là lần đầu tiên được đến thăm khu di tích của đại thi hào ở vùng đất Tiên Điền nổi tiếng.
Ba chiếc xe khách chở hơn 100 học sinh khối 8 xuất phát từ sân trường lúc 7 giờ sáng. Phía trước mỗi xe đều có một dải băng rôn màu trắng in dòng chữ xanh đậm “Học sinh Trường THCS Phan Huy Chú tham quan quê hương đại thi hào Nguyễn Du”. Trên xe, cô giáo phụ trách giới thiệu những vùng đất đi qua, không khác gì một hướng dẫn viên du lịch.
Gần cầu Bến Thuỷ, xe rẽ phải theo đường vào trung tâm thị trấn huyện Nghi Xuân. Đi được hơn chục cây số, đã thấy bên lề đường bên phải có một tấm biển khá to, với dòng chữ: Di tích quốc gia đặc biệt – Khu lưu niệm đại thánh Nguyễn Du. Xe vừa dừng, chúng tôi lao xuống, từng đám đi vào một sân rộng phía trước ba toà nhà lợp ngói kết hình chữ U. Chính giữa sân là bức tượng Nguyễn Du, tay cầm bút lông, nét mặt suy tư, được đặt trên một bệ cao.
Sau khi đăng kí, chúng tôi được cô hướng dẫn viên dẫn đi và giới thiệu chi tiết về các hạng mục chính của khu di tích. Nhờ đó, chúng tôi biết rằng khuôn viên của khu di tích rộng hơn 4 hecta, với các công trình được bảo tồn, tôn tạo cẩn thận, chống lại sự phá hoại của thời gian và chiến tranh.
Nơi đầu tiên chúng tôi bước chân vào là căn nhà hai tầng nằm phía sau lưng tượng nhà thơ. Đó là nhà trưng bày các hiện vật gắn với cuộc đời và sự nghiệp của đại thánh. Tất cả đều nằm yên lặng trong tủ kính, nhưng chúng như trở nên sống động hơn qua những dòng ghi chú cụ thể. Đây là chiếc nghiên mực gắn với việc sáng tạo văn chương của Nguyễn Du; kia là bộ khay chén uống rượu mà ông thường dùng khi ở Tiên Điền; kia nữa là cái giá gương bằng gỗ từng được đặt trong ngôi nhà ông ở. Rồi dải mài hạc lưu bút tích của Nguyễn Du đề tặng thơ khi đi sứ Trung Quốc. Chiếc la bàn nhà thơ thường dùng mỗi lần đi săn trên núi Hồng Lĩnh, chiếc gác nai dùng để treo quần áo trong phòng ngủ,… Mọi vật không hề có cái vẻ sang trọng, xa hoa mà đều giản dị, nhỏ gọn, khiến người xem cảm thấy thật gần gũi.
Tôi rất thích hai bức tranh treo hai bên của bức tường bên phải. Một bức vẽ cảnh Nguyễn Du đi săn trên núi Hồng Lĩnh của họa sĩ Nguyễn Đức Nùng, bức kia vẽ cảnh Nguyễn Du câu cá trên sông Lam của họa sĩ Nguyễn Tiến Chung. Màu thời gian đã khiến hai bức tranh mang vẻ đẹp thâm trầm, cổ kính.
Cô hướng dẫn viên cho biết, hiện nhà trưng bày lưu giữ hơn 1000 hiện vật gắn với cuộc đời Nguyễn Du. Những gì liên quan đến sự nghiệp sáng tạo văn chương của nhà thơ cũng hết sức phong phú. Đó là các bản Truyện Kiều được in từ xưa đến nay, cuốn sách Thơ chữ Hán Nguyễn Du in lần đầu và những lần tái bản; các bản dịch Truyện Kiều ra một số thứ tiếng trên thế giới; nhiều bộ tranh minh hoạ Truyện Kiều; các công trình, luận văn, luận án nghiên cứu về Truyện Kiều và sáng tác của Nguyễn Du;… Độc đáo hơn cả có lẽ là đôc bản Truyện Kiều viết tay trên giấy khổ lớn, chiều dài 1,6 mét, chiều rộng 1,2 mét, nặng 75 kilôgam do ông Nguyễn Đình thực hiện. Cuốn sách kỳ lạ đó được đặt riêng trong một tủ kính giữa phòng trưng bày.
Sau khi tập trung chụp ảnh kỷ niệm trước tượng Nguyễn Du và một số cảnh yêu thích, chúng tôi tản ra giữa khu vườn rộng lớn, theo những lối nhỏ như ô bàn cờ, lát gạch đỏ, hai bên là từng hàng nguyệt quế xén vuông tăm tắp. Chúng tôi lần lượt thăm quan, thắp hương tại nhà thờ Nguyễn Du, thăm nhà bình văn, nơi các bậc khoa bảng danh nhân ngày xưa thảo luận văn chương… Những ngôi nhà gỗ xinh xắn, mái cong lợp ngói, bốn bên hành lang rợp bóng cây xanh thật mát mẻ, yên tĩnh, tưởng như bóng người xưa còn đâu đây. Từng đoàn học sinh thay nhau chụp ảnh dưới cây cổ thụ do ông Nguyễn Quỳnh, ông nội của Nguyễn Du trông cách đây gần 300 năm. Đó là những chứng tích của bao thay đổi trên mảnh đất của tổ tiên.
Rời khu di tích, chúng tôi lên xe, đi theo con đường rải nhựa quanh làng khoảng 3 kilômét ra thăm mộ ông Nguyễn Du. Khoảnh đất vuông bốn bề bao bọc bởi tường thấp, nằm giữa khu nghĩa trang của một vùng quê. Gần cổng khuôn viên là một nhà bia nhỏ bốn mái, không tường, giữa đứng tấm bia đá khắc dòng chữ: Danh nhân văn hóa thế giới – Đại thánh dân tộc Nguyễn Du. Chúng tôi từng đoàn lần lượt thắp hương rồi tập trung chụp ảnh kỷ niệm trước ngôi mộ ốp đá vuông vắn, giản dị của nhà thơ vĩ đại.
Trên đường về, dường như ai cũng trầm lắng hơn. Có người cầm cuốn sách vừa mua ở nhà lưu niệm Nguyễn Du giở ra đọc. Có người mở điện thoại xem lại mấy bức ảnh đã chụp những cảnh yêu thích. Tôi cũng mua được một cuốn Truyện Kiều về tặng bà, chắc bà sẽ vui lắm. Theo lời cô giáo, về trường, chúng tôi sẽ viết, vẽ về những gì để lại ấn tượng sâu sắc nhất qua chuyến tham quan. Vậy thì tôi sẽ vẽ, chắc chắn thế, bởi vì những cảnh vật được ngắm nhìn hôm nay bỗng lại hiện ra rõ mòn mỏi trong tâm trí tôi như một cuốn phim quay chậm.