Những ngày gần Tết đó, phố xá đông đúc, người và xe cộ qua lại. Người xa quê mong ngóng từng ngày để kịp chuyến xe, chuyến tàu về quê. Những niềm háo hức, nhớ nhung của những người xa xứ đều hướng về quê hương, mang theo những món quà nhỏ sau một năm lao động vất vả. Em trai nhỏ của tôi cũng ao ước về quê, nhưng không vì lý do đó...
Em trở về trong vòng tay cha mẹ, được làng xóm yêu thương chào đón nhưng bằng một cách không thể đau lòng hơn. Cuộc sống thật không thể dự đoán, tuổi thanh xuân của em đã không thể trọn vẹn, những ước mơ, hoài bão vẫn chưa thể thực hiện. Yêu em...
Những ngày đông rét buốt kèm theo cơn mưa lạnh, gió rít từng cơn trên mái nhà, hôm nay bố mẹ không còn thấy em ngồi đó, kể chuyện vui cho cả nhà. Em tôi thực sự không còn nữa.
Tuổi thơ em khắc nghiệt, không hề êm đềm. Cuộc sống ở làng quê yên bình nhưng ẩn chứa những biến cố. Ngày bé, em bị bố mắng lên án ra đồng. Bố em say xỉn, đánh mẹ con em. Mỗi lần đánh là tiếng khóc của em lại đau lòng. Có những lúc quá đau xót. Thằng bé bị bố đánh, thậm chí còn bị dẫm lên bụng. Những lúc như vậy chỉ muốn ôm em vào lòng, chạy ra bảo vệ em.
Tuổi thơ nghèo khó là như vậy, không bao giờ có một ngày nào yên bình. Tuy vậy, tôi vẫn trưởng thành, vẫn biết biết ơn, vẫn nghe lời cha mẹ. Có những đứa trẻ hiểu biết đến đau lòng như vậy.
Tôi lớn lên dưới cảnh hoàn cảnh khó khăn nên đã quyết định ra nước ngoài lao động. Rời xa quê hương, bạn bè và gia đình, tôi nhớ mẹ, nhớ em gái, nhưng tôi phải ra đi. Đi để có công việc và kiếm tiền, cũng như để thoát khỏi ánh mắt của bố, người gây ra nhiều tổn thương. Tôi mang theo ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. 3 năm đã trôi qua như một giấc mơ, với những biến cố, dịch covid và may mắn thay, tôi vẫn bình yên. Nhưng... gần ngày hết hạn, bố mẹ tôi ly hôn. Cảm giác khổ đau và bị hành hạ đã khiến mẹ phải ra quyết định giải thoát bản thân và cả các con khỏi đau khổ. Có lẽ không ai phải chịu đựng nhiều nỗi đau từ bé đến lớn như tôi.
Tôi trở về trong niềm vui của gia đình. Tìm việc làm để tự nuôi sống và giúp đỡ gia đình, tôi làm giao hàng, tôi làm bán hàng... Trong khi chuẩn bị cho hành trình mới ở đất nước khác, tôi nhận được tin tức tồi tệ. Tôi mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi sốc lắm, gia đình và bạn bè cũng vậy... Những ngày dài ở viện ngăn cản ước mơ của tôi. Mỗi ngày là một ngày tôi cảm thấy cuộc sống ngắn ngủi hơn. Tôi mong muốn kiếm tiền để quay lại quê hương, nhưng có lẽ cuộc đời không công bằng. Tôi, một đứa trẻ, chịu đựng mọi điều đau khổ này đến mức không thể tưởng tượng.
Trong những ngày điều trị, tôi nhớ lại kỷ niệm với bạn bè, thầy cô, gia đình và những người đã luôn ở bên, động viên, hỗ trợ và yêu thương tôi. Tôi đã viết một lá thư dài để cảm ơn tất cả. Tôi, một đứa trẻ nghị lực, hiếu thảo, biết ơn. Tôi, một đứa trẻ hiểu biết dù đau đớn đến đâu vẫn biết an ủi, động viên người khác. Tôi luôn lạc quan và mong mọi người đừng lo lắng cho tôi.