Đây không phải là sự phủ nhận của lý trí và tình yêu, mà là sự nhấn mạnh. Chúng ta cần yêu thương hơn bao giờ hết, nhưng cũng...
Đây không phải là sự phủ nhận của lý trí và tình yêu, mà là sự nhấn mạnh. Chúng ta cần yêu thương hơn bao giờ hết, nhưng cũng vì vậy, chúng ta cần tỉnh táo hơn khi nói về tình yêu, lòng nhân ái, và mối quan hệ.
Tại sao cần phải yêu đến như vậy?
Vì chúng ta cần hiểu biết sâu sắc hơn. Có lẽ, nhiều người đã từng nghe câu này từ Thiền sư Thích Nhất Hạnh, rằng,
Hiểu biết là hình thức của tình yêu. Nếu bạn không thể hiểu biết, bạn cũng không thể yêu thương.
Nhưng, để thấu hiểu sâu sắc và ghi nhớ nó trong mỗi mối quan hệ thì không phải ai cũng làm được. Mình từng là một trong số đó, tưởng rằng mình đã hiểu và nhớ rõ, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác của ý thức. Cho đến khi, người yêu cũ của mình đã khiến mình nhận ra điều đó. Gọi hắn là anh P. Mình vẫn đang suy nghĩ liệu có nên chúc mừng 20/11 cho anh P không, dù sao cũng là 'người thầy ngoài ý muốn' của mình. :)
Ồ, bức hình này giống với suy nghĩ của mình. |
Mình gián tiếp tỏ tình với anh khá sớm, vì lúc đó bản tính mình hoạt bát, ham vui nhộn mà không ngờ anh lại thật lòng (mãi sau này mình mới nhận ra điều đó), dù khung cảnh có hơi lố bịch. Đến bây giờ mình vẫn không tin nổi, mình nhớ rõ gần như mọi chi tiết trong buổi tối đó.
Anh ấy đã chia sẻ rất nhiều về cuộc sống của mình, về gia đình mà anh yêu thương, mong muốn giới thiệu mình cho họ. Anh dẫn dắt mình qua những con đường anh đã đi gần 30 năm, kể những câu chuyện nhỏ, như mẹ anh từng làm việc trên ruộng này, gia đình anh sống ở đây, và nhiều thứ khác nữa. Anh nắm tay mình, chia sẻ về ước mơ, công việc, và những lo lắng, sự phân vân của anh. Dù trời lúc đó rất lạnh, gió thổi rét buốt, nhưng anh vẫn nắm tay mình chặt, một phần để sưởi ấm, chín phần còn lại là vì sao?
Về phản ứng của mình, mình hoàn toàn không quá để tâm. Vì mình đang đắm chìm trong tình yêu ^^, hơn nữa, mình không đặt lòng nghiêm túc để tìm hiểu anh trong mối quan hệ này. Theo bạn bè mình, mình chỉ thích anh P vì mình cảm ơn anh đã hiện diện là đủ. Vì vậy, phản ứng của mình khá hời hợt và... ngây thơ. Dù vậy, mình cảm nhận rằng với anh ấy, điều đó là đủ. Lạ đấy nhỉ? Mình chỉ im lặng, ngồi bên cạnh và lắng nghe anh, không đánh giá. Đôi khi mình sẽ bày tỏ một chút bất mãn. Mình hiểu rằng, anh ấy cần động lực để thực hiện mọi thứ đó. Trong mắt mình, anh P rất giỏi, anh ta có khả năng thực hiện tốt, thậm chí là xuất sắc những công việc đó, chỉ là,... Anh ấy lo sợ khi đang bước vào giai đoạn mới?
Đối với tôi, tuổi tác không phải là cái mà tôi phải tuân theo. Nếu tôi muốn giữ bản thân như một đứa trẻ lên 3 tuổi, tôi vẫn sẽ khóc lớn khi tức giận, khi đói bụng hoặc khi không hài lòng. Nếu tôi muốn trở thành một cụ già 80 tuổi sâu sắc, không ai có thể ngăn cản được. Và nếu tôi muốn nuôi dưỡng niềm đam mê học hỏi như thời kỳ 19-20 tuổi, thì thật tuyệt vời! Hãy để tôi quyết định tuổi tác mà tôi muốn trở thành.
Chính vì vậy, tôi muốn khích lệ và động viên anh rất nhiều, hy vọng rằng anh sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lượng tích cực của tôi để thực hiện những gì mà anh mong muốn. Và, tôi tin rằng, vào thời điểm đó, đó là tất cả những gì anh cần.