blogradio.vn - Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?' Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Có giai đoạn nào đó trong cuộc sống bạn cảm thấy bản thân mình bị “nhạt” hơn không? Chẳng còn những mơ mộng thuở thiếu thời, chẳng dễ vui sướng, hân hoan hay buồn khổ quá nhiều với một điều gì đó đến hoặc đi trong cuộc sống. Đó là một dạng bản năng tự vệ, cơ chế tự nhiên phát sinh ra sau bao lần nếm đủ những ngọt, bùi, đắng, cay.
Mình trước đây là một người đầy văn vở, đầy ngọt ngào, dần dần thời gian trôi qua, mình chợt nhận ra rằng, mình dần quên cách diễn đạt chi tiết, rõ ràng những cảm xúc cứ chi chít bên trong mình. Có lúc muốn làm người lãng mạn đấy, nhưng thay vì nói trăm thứ như trước, mình kết gọn bằng hai từ “cố gắng” cũng những hành động đính kèm. Bởi mình sợ nói thật nhiều, hứa hẹn bao điều, để rồi cuộc đời này luôn thiên biến vạn hóa, mấy ai biết được mình có dang dở những lời hứa năm nào, bởi một lý do chủ quan khách quan nào đó không.
Mình từng thất vọng bởi những thứ từng làm mình mong chờ, và có lẽ bởi quá hiểu cảm giác chua xót đó, mình ngại miệng khi hứa hẹn cùng ai đó. Ví như giờ mình chẳng dám bảo “Bên nhau mãi mãi nhé”, thay vào đó mình sẽ nói “Cố gắng ở lại thật lâu, thật lâu nhé”. Và bởi thế ngay cả mình cũng bớt, cũng lờn với những lời nói sáo rỗng, ngọt ngào. Mình hay nói vui rằng “Chắc bị lờn thính rồi”. Hành động thực tế là thứ mình tìm kiếm ở thực tại. Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?' Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Mình bớt mộng mơ, bớt nghĩ những điều đẹp đẽ, mình tập nhìn vào những rủi ro, những mặt trái nhưng là hiện thực chẳng thể né tránh. Mình nhìn nhận, chấp nhận và tìm phương án chiến đấu, cải thiện nó, mình không ỷ lại, cùng chẳng dám buông xuôi. Vì mình biết bất cứ thứ gì cũng cần nỗ lực để có được và hạnh phúc cũng không ngoại lệ.
Mình học cách không kì vọng nhiều vào những điều trong cuộc sống của mình. Nó không có nghĩa là tận sâu trong lòng mình không có mong cầu, không hướng về những điều tốt đẹp ở tương lai. Chỉ là đi qua rất nhiều chuyện buồn, vui ở quá khứ mình tự biết được rằng tất cả nỗi đau, buồn bực, thất vọng lại thường đến từ những mong mỏi của bản thân mình.
Mình học cách đón nhận mọi việc một cách tự nhiên, đơn giản nhất, đương nhiên thỉnh thoảng mình cũng có những toan tính cho tương lai, lắm lúc cũng cho lý trí ngủ yên trước những quyết định, tiếng nói của con tim. Trong bất cứ hoàn cảnh nào khi chúng ta đặt mong mỏi của mình ở mức thấp, chúng ta sẽ không quá áp lực trong quá trình hoàn thành nó, khi chúng ta đặt nó ở mức 5 mà đạt được ở mức 7, 8 chúng ta sẽ cảm nhận được sự vui vẻ tự hào đó.
Mình ở độ tuổi lưng chừng này có khi điều mà mình đang tìm kiếm lại là những giá trị cốt lõi, bền vững. Mình sợ những lời hứa hẹn sáo rỗng, lại cũng sợ những người chẳng nói về tương lai. Mình hiện tại nói về tương lai sẽ dùng hai từ cố gắng, cố gắng chăm chỉ, cố gắng tận tâm, cố gắng nỗ lực, mình không chắc mình là ai ở tương lai, nhưng có một điều mình dám chắc, mình là phiên bản tốt hơn ở hiện tại.
Mình hiện tại nói về tình yêu xin dùng hai từ tận tâm. Tận tâm dành trọn tình cảm, tận tâm thấu hiểu quan tâm, tận tâm cùng xây dựng tương lai bền vững. Mình không chắc mình sẽ luôn hạnh phúc ở tương lai, nhưng mình biết sự tận tâm của mình sẽ giúp mình tìm được bạn đồng hành cùng tần số năng lượng của mình, cùng nhau tay nắm tay đi qua những bấp bênh, thăng trầm trong cuộc sống.
Kỳ vọng nói trắng ra cũng là một dạng của mục tiêu, nếu không có mục tiêu chúng ta đôi lúc không trả lời được mình đang cố gắng vì điều gì, nhưng đừng để mục tiêu trở thành áp lực, nỗi buồn phiền dai dẳng bám víu chúng ta mỗi ngày. Cân bằng cuộc sống là nghệ thuật, dùng từ nghệ thuật nghe có vẻ hào nhoáng trừu tượng, nhưng nó chỉ đơn giản ở vài dòng như: Suy nghĩ đơn giản, bằng lòng với những điều mình đang có, trời xanh tự khắc có sự an bài riêng.
Mình cũng yêu, dù mình cũng “nhạt”, mình yêu với trách nhiệm, với tương lai. Mình hiểu nỗi đau người ấy từng qua, mình hiểu nổi đau mình đã từng trải. “Loving can heal”. Mình tin, tình yêu sẽ có thể sưởi ấm mình một lần nữa, mình tin người ấy, tin chính mình, tin vào tương lai. Một ngày nào đó chẳng xa đâu… Chúng ta lại yêu cái “nhạt nhẽo” nhưng lành mạnh của tuổi trưởng thành này!