'Ông bà anh, yêu nhau thời ...' Nghe bài hát vô tình, lại cảm thấy ấm áp, Lại nhớ về những bữa tối cả nhà, bố mẹ thường hay...
'Ông bà anh, yêu nhau thời ...' Nghe bài hát vô tình, lại cảm thấy ấm áp
Nhớ lại những buổi tối, cả gia đình ngồi bên nhau, bố mẹ thường kể về quá khứ, những thời kỳ họ chưa thể tự do yêu nhau, thường là do sự sắp đặt của gia đình, rồi hứa hôn cho các con.
Bố kể lại rằng, bố và mẹ chỉ gặp nhau một lần, vài ngày sau đã là ngày cưới, không có yêu nhau trước, không có quà tặng, không có mâu thuẫn... và không có tình yêu.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, họ đã gắn bó gần 50 năm, và bọn con là liên kết mạnh mẽ của tình yêu ấy.
Tôi hỏi bố mẹ có yêu nhau không? Bố cười, mẹ chỉ quay đi mặt, không ai trả lời, anh em bắt đầu trêu đùa, rồi cười vang.
Hỏi vậy thôi, nhưng thực ra, nhìn cách mẹ tôi chăm sóc bố mỗi khi bố ốm. Nghe bố nhắc nhở mỗi khi có đồ ngon: Nhớ gửi phần cho mẹ hoặc đợi mẹ về ăn chung nhé! Tôi hiểu, họ đã yêu nhau từ lâu rồi, một tình yêu sâu đậm. Không chỉ là trách nhiệm, đó là tình yêu, tình thương, nảy nở sau những ngày tháng bên nhau, cùng nhau trải qua bao cơn mưa gió.
Tôi nghe nhiều câu chuyện, về những tình yêu qua thư từ, về những mối tình chôn vùi trên chiến trường, về những người đôi lứa chờ đợi nhau qua từng mùa, chỉ để được bên nhau, trong những ngày xa xưa.
Đơn giản, chân thành, nhưng lại vô cùng kiên định.
Khoảng cách vật chất là gì chứ?
Khoảng cách địa lý là gì?
Tình yêu nhưng không thể ở bên nhau là cái gì???
Không phải thời của ông bà, cha mẹ chúng ta đã là minh chứng rõ ràng cho những tình yêu vượt qua mọi rào cản chăng?
Có lẽ, chỉ có khoảng cách trong lòng người mới khiến chúng ta cách xa nhau như vậy phải không?
Thôi thì, mỗi thời đại một khác, làm gì có ý nghĩ so sánh, lại thấy vô nghĩa. Chỉ là lòng tựa như đượm chút ghen tị với bố mẹ, với ông bà, vì đã trải qua và được trải nghiệm tình yêu chân thành, trong sạch như vậy.