
Một thời gian trước, cư dân mạng rộng rãi chia sẻ về bộ phim ngắn Lá Thư Cuối Cùng từ trang cá nhân của Ngoa Phùng trên Facebook. Phim đã chạm đến lòng người xem, gây ra nhiều cảm xúc khó quên.
Câu chuyện trong phim xoay quanh một người cha già đang bị bệnh nặng. Ông tìm đến các con, hy vọng họ sẽ quay về vào ngày thứ Bảy. Tuy nhiên, mỗi con đều có kế hoạch riêng. Sau khi tổ chức xong buổi sinh nhật cho người vợ đã khuất, ông quyết định theo bà và để lại lá thư cuối cùng cho các con. Phim kết thúc với thông điệp: 'Thời gian không thể lùi lại. Hãy trân trọng những người thân yêu nhất. Bộ phim này dành tặng cho những ông bố, bà mẹ vĩ đại nhất của chúng ta.' Một thông điệp sâu sắc và ý nghĩa mà ai cũng cảm nhận được.
Phim đánh vào trái tim của nhiều người vì chúng ta thấy mình trong đó. Chúng ta cũng đã trải qua những khoảnh khắc không chú ý đến người thân xung quanh. Chúng ta hối hả với cuộc sống hàng ngày, với những kế hoạch và bận rộn. Chúng ta thường nghĩ rằng ba mẹ sẽ luôn ở đó cho ta. Chỉ khi nào ta cảm thấy cần, khi nào cảm thấy khó khăn, mới nhớ về họ. Nhớ về những giây phút được yêu thương, được chăm sóc vô điều kiện. Vì ta biết rằng ba mẹ luôn ở đó, sẵn lòng chờ đợi.

Tuy nhiên...
Tuy nhiên, có vài điều không thể không suy nghĩ. Đầu tiên, việc quyết định về cái chết vẫn là một vấn đề gây tranh cãi. Tôi ủng hộ quan điểm rằng chúng ta chỉ có thể chết khi... thời gian đến. Ngay cả khi ta hoàn thành sứ mệnh ở thế giới này, ta vẫn phải chờ đến thời điểm đã định sẵn của bản thân. Đó là lúc thần chết đến và nói: 'Đến lúc rồi, đã đến lúc kết thúc cuộc đời người'.
Câu chuyện về cái chết của người cha trong phim, cách ông để lại lá thư, liệu có gây xúc động cho mọi người không? Câu trả lời là: Có. Nhưng nếu có một người cha như thế thật trong đời, con của ông ấy sẽ sống ra sao? Sống với cảm giác tội lỗi, hối hận vì đã không yêu thương, không dành thời gian cho cha mình ư? Đó có phải là điều mà những người làm cha mẹ mong muốn không? Tất nhiên là không.
Có không ít người sử dụng cái chết để thể hiện những oan khuất, để được thông cảm, để kết thúc một nỗi đau tinh thần hoặc vật chất, thậm chí còn có người dùng cái chết để 'kêu gọi' người đã phản bội mình. Không phải người trưởng thành nào cũng tránh khỏi 'sức mạnh tìm kiếm sự chú ý' của cái chết. Cách người cha trong phim chết, ông tự nhận là ích kỷ. Lá thư là cách tác giả giải quyết vấn đề, truyền tải thông điệp, gây cảm động và đồng thời là một cách trách móc. Cách ông ngồi bán rau bên đường để nhìn con mỗi ngày. Có gây xúc động không? Có. Nhưng có tàn nhẫn không? Có. Nhưng đó hoàn toàn là quyết định của ông. Ông có thể chọn thăm con, nhìn con theo cách này hay một cách khác để đem lại hạnh phúc cho mình nhất. Nếu việc ngồi bán rau để nhìn con qua lại mỗi ngày mang lại hạnh phúc cho ông... thì cũng không có gì sai, vì ông đã chọn cho mình một hình thức hạnh phúc.

Tất nhiên, đây chỉ là một câu chuyện trong phim, và phim là sản phẩm tưởng tượng, dù có một phần thực tế nào đi chăng nữa. Nhưng người viết bài này không có ý định phê phán phim, cũng không đánh giá, đánh giá bất cứ điều gì của tác giả. Mỗi người trong chúng ta đều từng là con trước khi trở thành cha mẹ. Xem phim, chỉ khiến tôi nghĩ rằng, những đứa trẻ thật sự là vô tâm và hời hợt. Khi con cái lớn lên, họ sẽ càng bận rộn hơn, xa cách hơn, thậm chí có khi còn thờ ơ hơn. Bởi vì cuộc sống đang tiến triển theo hướng của công nghệ, nhanh chóng và hiện đại hơn. Con người trong dòng chảy của nó càng trở nên xa xôi hơn. Nhưng nếu chỉ trách những người làm con, đó cũng không công bằng.
Nếu cha mẹ biết cách sắp xếp cuộc sống của mình, không chỉ là việc dành tiền để tích trữ mà còn dành thời gian để xây dựng tình cảm: tình thân, tình bạn, tình yêu với bản thân, thì cha mẹ và con cái sẽ luôn yên tâm về nhau dù có cách xa nhau đến đâu. Đầu tư vào bất động sản, chứng khoán, kinh doanh đòi hỏi tiền bạc và thời gian. Đầu tư vào tình cảm đòi hỏi sự chăm sóc, quan tâm và thời gian. Tiền sinh ra tiền, nhưng niềm vui sinh ra từ sự quan tâm và chăm sóc. Niềm vui từ mọi người xung quanh, từ cuộc sống, đặc biệt là từ việc chăm sóc con người bên trong mình. Khi đó, yêu thương không phải là nghĩa vụ mà là tự do. Con cái chúng ta cũng sẽ được tự do.
Trần Lê Sơn Ý
Trích từ cuốn sách 'Yêu Thương Là Tự Do' của tác giả Trần Lê Sơn Ý, một nhà báo đang sinh sống và làm việc tại Sài Gòn.