Mình không muốn chỉ ra cách để các bạn trẻ học, phân chia thời gian, hoặc đưa ra lời khuyên về việc làm gì khi là sinh viên. Mình muốn chia sẻ quan điểm và một chút câu chuyện về việc ra quyết định khi bước qua cánh cổng của trường Đại học.
Nội dung bài viết sẽ được chia thành hai phần: Kinh nghiệm học Đại học ở địa phương và Những điều cần xem xét trước khi quyết định 'tiếp tục hay dừng lại'.
1. Làng nhỏ, tư duy 'nhỏ':
Tôi lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ở vùng núi, Nghệ An. Đại học với mọi người ở đây không chỉ là hy vọng cho tương lai của con cái mà còn là cơ hội để thay đổi cuộc sống, tránh xa khỏi cuộc sống khó khăn của cha mẹ họ. Họ học để có một công việc ổn định, không chỉ để học kiến thức hay theo đuổi đam mê. Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc 5 năm trước, khi tôi và em gái nhận được kết quả đậu Đại học, một người vào Y Dược Huế và một người vào Học viện Ngoại giao. Câu hỏi của một dì hàng xóm đã gây ra nhiều suy tư trong tôi: 'Con sẽ học Đại học hả?'. Câu hỏi đó thực sự làm em tôi buồn lòng, nó ám ảnh và khiến em tôi bước vào nhà và lẩm bẩm 'Tất nhiên là sẽ học rồi, còn gì?'. Thực ra, dì ấy không có ý gì xấu, câu hỏi đó đến từ tình trạng kinh tế khó khăn của gia đình: cha mẹ tôi không có công việc ổn định, việc học Đại học không chỉ là sức ép về tài chính mà còn là gánh nặng về trách nhiệm, vì hai người con cùng một lúc. Và bây giờ, gia đình của chú họ cũng đang phải đối mặt với quyết định của đứa con trai nhận được thư mời nhập học từ Đại học Luật Hà Nội, thông qua kỳ thi xét tuyển. Vì lí do mà cha mẹ tôi phản đối, tôi sẽ giải thích ở phần sau. Mẹ tôi đã nói với cảm xúc nặng nề: 'Hãy nhìn xem, cô bé H nhà L-H ấy, chỉ nói được vài từ, mồm cứ im như hến mà lại muốn đi học du lịch. Cả ba mẹ buộc phải đình bản một thời gian, nhưng cô bé không chịu về. Đã bỏ ra nhiều tiền cho việc học Đại học mất cả trăm triệu đồng'. Đến đây, có lẽ một số bạn sẽ cảm thấy khó chịu với lời của mẹ tôi.
2. Xem xét trước khi 'bước tiếp hay dừng lại':
2.1. Tôi không tức giận mẹ vì những lời đó, vì tôi hiểu mẹ tôi nói như vậy vì lí do của bà. Năm đó, mẹ vẫn cho tôi và em học Đại học. Sau đó, mỗi lần gọi xin tiền học phí, tiền sinh hoạt, tôi luôn cảm thấy căng thẳng. Một lần gọi về xin tiền học phí hoặc tiền sinh hoạt hàng tháng, tôi cảm thấy cổ họng khô khát, không thể nói nên lời. Chi phí sinh hoạt ở Huế thấp, nên tiền sinh hoạt đủ để sống, miễn là không đi chơi nhiều, không mua sắm quá nhiều (vì mỗi cốc nước ở quán cũng 20k rồi ). Còn em tôi sống ở Hà Nội, mức sống cao hơn, nên em phải đi làm thêm từ kỳ 2 năm nhất để trang trải chi phí, tránh phải xin thêm tiền từ ba mẹ.
cân nhắc về áp lực tài chính mà bố mẹ các em sẽ phải đối mặt. Liệu đó có phải là quyết định đúng đắn khi chọn một trường Đại học, học hành rồi ra trường mà vẫn không có việc làm?
2.2.xem xét về khả năng của bản thân, liệu có đủ dũng cảm để vượt qua mọi thách thức, sẵn lòng tự học để phát triển trong môi trường mình đã chọn không nhé.
Kết luận:
Cuối cùng, bài viết chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, với hy vọng các bạn trước khi quyết định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng hơn. Tình huống được đặt ra, cách giải quyết sẽ khác biệt ở mỗi người. Tôi hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp của các bạn, với tinh thần hướng thiện. Nếu có ý kiến chỉ trích, tôi sẽ bỏ qua mà không quan tâm. Xin cảm ơn đã đọc đến dòng cuối cùng này.