Gần đây mình có dịp trò chuyện với những người bạn thân đã lâu không gặp, hai năm trôi qua kể từ khi chúng mình rời mái trường cấp 3, giờ ở tuổi 19-20. Đứa thì tiếp tục học đại học, đứa thì bắt đầu công việc mới ở thành phố xa quê. Nhưng chúng mình đều có điểm chung là đang chập chững bước vào đời.
Cảm giác lạc lõng và mất phương hướng nặng nề nhất là do sự lạ lẫm. Khi vào đại học hay công ty, chúng mình cần thời gian thích nghi, nhưng xung quanh là những người đã quen thuộc với môi trường đó, họ nhanh nhẹn và chiếm trọn sự chú ý. Chúng mình nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, và cảm thấy khó bắt kịp. Chúng mình phải lựa chọn giữa việc thừa nhận tài năng của họ hoặc phủ nhận nó. May mắn thay, chúng mình đã chấp nhận rằng bản thân mới bắt đầu và cần học hỏi nhiều hơn.
Trong nửa năm đầu tiên, mình chỉ tập trung học hành và tham gia các hoạt động ngoại khóa. Mình chủ động gia nhập nhiều CLB và hội nhóm với hy vọng mở rộng mối quan hệ và tìm kiếm cơ hội việc làm. Sau nửa năm, thứ mình nhận được nhiều nhất chỉ là điểm rèn luyện và... điểm rèn luyện!
Mình nhận ra mình chỉ là người tham gia thụ động trong tất cả các buổi offline mà mình tưởng rằng mình là thành viên tích cực. Mình luôn đến đúng giờ, về đúng giờ, có mặt để điểm danh, nhưng khi mọi người vui chơi, mình chẳng cảm thấy hứng thú.
Kết thúc một năm không mấy đặc sắc với các hoạt động ngoại khóa, mình chuyển hướng tìm việc làm thêm. Nghĩ đến việc phụ quán cafe, quán ăn hoặc bất cứ nơi nào không đòi hỏi bằng cấp, mình cảm thấy không còn hứng thú vì đã thử qua những công việc này từ thời cấp 3. Mình nhận ra đã lãng phí khá nhiều thời gian và cần sắp xếp lại mọi thứ.
Biết mình còn thiếu kinh nghiệm, mình bắt đầu học hỏi nhiều hơn từ những người đã trải qua giai đoạn giống mình.
Khi nhận ra phương pháp không hiệu quả, mình chủ động hơn, tìm đến họ qua tin nhắn. Mình soạn những tin nhắn, email rất dài nhưng rõ ràng, trình bày vấn đề và mong được chỉ dẫn. Dù chuẩn bị tâm lý cho sự thất bại, nhưng mình tin rằng trong 99 lời từ chối sẽ có một cái gật đầu. Và may mắn, mình đã đúng!
Khi bình minh vừa hé rạng, hộp thư của mình bật lên và nhận được một email từ một người chị cùng đang theo đuổi sự nghiệp marketing như mình. Một cảm xúc không thể diễn tả được tràn ngập trong lòng, mình thực sự cảm thấy vui sướng. Chị ấy đã đóng góp ý kiến, giúp mình chỉnh sửa CV, hướng dẫn mình về bố cục, mô tả công việc, viết thư xin việc... tất cả những điều mà mình chưa từng biết trước đó, mặc dù đã tìm hiểu rất nhiều trên internet. Nhờ vào sự giúp đỡ ấy mà mình đã có được công việc đầu tiên của mình.
Chúng ta nhận ra rằng dù có giỏi đến đâu thì luôn có những điều mới mẻ chúng ta chưa từng trải qua và đôi khi phải mất rất nhiều thời gian để hiểu được chúng. Tuy nhiên, nếu chúng ta có được một người hướng dẫn, một người dẫn đường cho chúng ta lên những bước cao hơn, thì đó thực sự là một điều đáng trân trọng. Có thể các bạn đã mất rất nhiều tiền để mua những khóa học online trên mạng nhưng cũng không chắc chắn có được những kiến thức đó. Thầy cô thường là những người lớn tuổi hơn chúng ta, có thể là những người trong xã hội xung quanh, họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách để có được những kiến thức ấy. Khi được họ chỉ dạy, chúng ta sẽ đi nhanh hơn rất nhiều. Hãy giúp đỡ họ một cách chân thành và nhớ rằng “Muốn nhận nhiều hãy cho đi rộng rãi”.
#Phat Do
Cảm ơn bạn đã đọc, hy vọng câu chuyện của mình sẽ mang lại ích lợi cho bạn.