Có Lẽ: 'Chúng Ta Trưởng Thành Qua Những Mất Mát, Chứ Không Phải Là Số Năm'.
-Mateus William-
Trong Thời Gian Học Cấp Ba, Tôi Và Các Bạn Cùng Lớp Tham Gia Hoạt Động Tình Nguyện Tại Bệnh Viện Nhi Trung Ương.
Một Ngày Đó, Trong Phòng Sinh Hoạt Chung, Có Rất Nhiều Tình Nguyện Viên, Vì Vậy Tôi Và Một Số Bạn Quyết Định Chia Nhau Đi Thăm Các Phòng Bệnh.
Gặp Gỡ ĐA, Một Đứa Trẻ Mới 7 Tuổi, Đang Chiến Đấu Với Bệnh Ung Thư Hạch Bạch Huyết, Đã Đưa Tôi Đến Những Cảm Xúc Thật Sâu Sắc.
Sau khoảng thời gian đó, ngoài việc dành thời gian chơi cùng các bé ở phòng chung, tôi lại thường xuyên đến thăm ĐA ở phòng bệnh. Hai chúng tôi trở nên gần gũi hơn, em kể cho tôi nghe về các bạn cùng lớp, về sở thích và ước mơ của mình. Em đã được gỡ ống thông, nên đôi khi tôi lại đút cơm hoặc cháo bằng thìa cho em ăn. Một ngày nọ, T và H ghé thăm phòng bệnh để hỏi tôi về một điều gì đó, và tôi mời họ ngồi xuống cùng nói chuyện. Chắc là vì cùng là con trai nên mấy anh em cứ tự nhiên nói chuyện với nhau thoải mái. T thì có nhiều đồ chơi. H thì chỉ cần thở thôi cũng đủ khiến ai cũng phải cười. Vài tuần sau đó, T và H cũng thường xuyên qua chơi với ĐA. Nhìn em vui vẻ cười đùa, tôi cảm thấy hạnh phúc theo, nhưng rồi không hiểu sao bất giác có cảm giác buồn đâu đó trỗi dậy.
Tôi nghĩ rằng ĐA không còn cần đến tôi nữa và dần dần tôi tự đẩy mình ra xa. Tôi vẫn đến bệnh viện Nhi, nhưng không còn ghé qua phòng bệnh nữa. Sau đó, tôi nghe H nói rằng ĐA đã kết thúc đợt điều trị và đã được về nhà. Một lúc sau, tôi gặp cô H ở hành lang. Cô ấy hỏi và nói rằng ĐA đã lâu không thấy chị My. Tôi đi theo cô ấy về phòng bệnh và nhìn em gầy yếu hơn so với trước. “Em nhớ chị”. Tôi không kìm được nước mắt.
Tôi lo sợ vì có thể thời gian của em không còn nhiều
Tôi hối hận vì đã tự cho rằng em không còn cần tới tôi
Tôi tức giận với sự ích kỷ và xấu xa của bản thân
Khi nhận được tin từ cô H nói rằng em đã ra đi, lòng mình bỗng trống vắng, không biết phải làm sao.
Việc em ra đi đã để lại cho mình một bài học quý giá khi chỉ mới 17 tuổi. Cuộc sống thật bất ngờ, không ai có thể biết trước được khoảng thời gian mình còn lại với nhau. Từ đó, mình nhắc nhở bản thân không bao giờ tự tin vào điều gì đó, không tự đặt ra suy nghĩ cho người khác. Có lẽ chính điều đó khiến mình cố gắng hơn, đôi khi có phần cứng đầu trong các mối quan hệ sau này. Mình chọn sự dung hòa và sẵn lòng tha thứ, dù có bị tổn thương. Dù gặp khó khăn, nhưng tất cả sự thành thật sẽ được đền đáp bằng cách này hoặc cách khác. Mình tin vào điều đó.
Tôi đang ở Cam Ranh