Mỗi người chúng ta đều có những câu chuyện phong phú mà chúng ta có thể chia sẻ hàng ngày, hàng giờ, nhưng chỉ có 'nghệ thuật kể chuyện' mới khiến câu chuyện trở nên thú vị và tạo ra sự thay đổi (có thể là thay đổi trong nhận thức, cảm xúc hoặc thậm chí là về mặt vật lý). Những câu chuyện đáng nhớ thường có thể được kể qua lời nói hoặc văn bản, phụ thuộc vào ngữ cảnh cụ thể.
Ví dụ, cùng một câu chuyện, chúng ta có thể chia sẻ trên Facebook cá nhân hoặc Fanpage bằng văn bản, nhưng có thể sử dụng cách kể truyền miệng khi quay video trên Youtube, TikTok hoặc thậm chí khi thuyết trình trước đám đông, hoặc đơn giản là nói chuyện với bạn bè.
Nghệ thuật kể chuyện chính là khả năng thu hút sự chú ý, tương tác của người nghe và tạo ra sự kết nối giữa người kể và người nghe. Cụ thể:
THU HÚT SỰ CHÚ Ý
Mỗi ngày, chúng ta dành khoảng 3 tiếng lướt mạng xã hội, trong thời gian đó, có hàng chục thậm chí là hàng trăm nội dung được tạo ra. Vậy làm thế nào để một câu chuyện có thể làm chúng ta dừng lại và không cần tiếp tục lướt qua?
Một cách đơn giản để thu hút sự chú ý là tập trung vào những quan tâm của độc giả, thay vì tập trung vào mong muốn của bản thân. Hãy dừng lại việc tự kể về bản thân, hãy cho họ nhìn thấy quá trình, để họ cảm thấy họ là một phần của câu chuyện, đang theo dõi cùng chúng ta.
Ví dụ, 5 lancing vừa mở bán khóa học Freelance Content Mastery, thay vì chỉ nói về nội dung của khóa học, chúng ta sẽ kể về quá trình hình thành nó, về những khó khăn và những thành công nhỏ trong hành trình làm Content Freelancer, để mọi người nhìn thấy họ là một phần của đó, đồng cảm và đồng hành trong hành trình học.
TẠO SỰ TƯƠNG TÁC VỚI KHÁN GIẢ
Sẽ rất chán nếu chúng ta chỉ kể mà không có ai nghe hoặc phản hồi, giống như việc ngồi một mình trong quán cà phê tự kể cho mình nghe. Tốt hơn là tự giải đáp vấn đề và đề xuất giải pháp, nhưng tệ hơn nếu chúng ta có mong muốn chia sẻ và muốn được đáp lại.
Do đó, nghệ thuật kể chuyện không chỉ là việc kể chuyện, mà còn là cách mà khán giả tương tác và phản hồi. Dù là việc đăng trên Facebook, blog hoặc xem phim trên TV, chúng ta đều tương tác với câu chuyện bằng cách thảo luận trong thực tế hoặc qua mạng xã hội.
HÃY ĐỂ CÂU CHUYỆN NHƯ MỘT CUỐN PHIM CHẬM TRONG ĐẦU
Một lần nghe anh Minh nói rằng, điểm khác biệt giữa một người kể chuyện tốt và người bình thường là người kể chuyện giỏi biết cách khiến câu chuyện sống động ngay trước mắt độc giả mà không cần họ phải nỗ lực quá nhiều để tưởng tượng.
Ví dụ, khi xem phim, mọi hành động, cảm xúc và lời nói của nhân vật đều được diễn viên thể hiện rất chi tiết. Tuy nhiên, trong văn đọc hoặc khi kể một câu chuyện, chúng ta cần phải mô tả chi tiết hơn để độc giả có thể hình dung, như thể họ là một phần của câu chuyện (có thể là một trong những nhân vật trong câu chuyện đó hoặc là người thứ ba đứng ngoài quan sát câu chuyện).
Để làm điều này, trong câu chuyện, chúng ta có thể sử dụng các tính từ mô tả không gian, âm thanh, mùi hương để tạo ra sự sống động cho các tình tiết.
Bên cạnh đó, cần làm rõ hai phần quan trọng (như mình đã viết trong một bài viết trước đó):
Diễn biến bên ngoài: Bối cảnh, xung đột, hành động, và kết cục
Diễn biến bên trong: Vấn đề cốt lõi, cảm xúc, suy nghĩ và sự thay đổi trong tư duy của nhân vật
Khi ai đó lắng nghe bạn và họ có thể tưởng tượng ra từng chi tiết nhỏ trong đầu, thì câu chuyện đó có thể đánh thức lại những ký ức và đưa mọi người trở lại các tầng vị cảm xúc cơ bản, từ đó tạo ra sự giao tiếp hai chiều (có thể là bình luận để thảo luận hoặc cân nhắc mua hàng)
Về cơ bản, kể chuyện cũng như vẽ tranh, mỗi người đều có thể kể và vẽ, nhưng không phải ai cũng kể và vẽ đẹp, hấp dẫn. Điều đó phụ thuộc vào nhiều yếu tố và cả khả năng bẩm sinh của từng người. Tuy nhiên, có thể cải thiện qua thời gian.