“Khi ta đến chỉ là nơi đất ở, Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”
TÔI – NGƯỜI CON TRAI XÂY DỰNG
Khi nói đến nghề xây dựng, đặc biệt là con trai xây dựng, người ta thường nghĩ đến những công trường nắng gió, đầy sắt thép và xi măng, gạch đá, và tất nhiên, con người cũng chất phác và chân thành như thế... Điều đó hoàn toàn đúng...
Nghề xây dựng của chúng tôi, như người ta thường nói - “xanh cỏ thì đến, đỏ ngói thì đi” - chúng tôi đến mọi nơi, từ những vùng đất hoang sơ để xây dựng những ngôi trường mái đỏ tươi, cho đến những thác nước sâu thẳm để xây dựng những nhà máy thủy điện, mang ánh sáng và năng lượng đến cho các khu đô thị phồn thịnh, và ngay cả tại thành phố, chúng tôi xây dựng những tòa nhà cao chọc trời, thay đổi bộ mặt của đô thị, hoặc những ngôi nhà tràn ngập niềm vui hạnh phúc.
Trong quá trình xây dựng những công trình đó, chúng tôi luôn sống bên cạnh sắt thép, xi măng và bê tông. Trong khi mọi người ở trong những ngôi nhà sang trọng, chúng tôi sinh hoạt trong những lán trại tạm, che phủ bằng những lớp bạt, chịu nắng, chịu mưa, nhưng không kém phần sự lạnh buốt mỗi khi đêm đến hay khi gió mùa đông thổi lạnh.
Mặc dù gian nan và vất vả, nhưng chúng tôi thường mong đợi như vậy, biết tại sao không? - vì chúng tôi đang thực hiện Picnic, bạn cũng có khi cảm thấy như thế đúng không? Nhưng Picnic của chúng tôi kéo dài hàng tháng, thậm chí hàng năm, trong khi của bạn chỉ là vài ngày ngắn ngủi. Mặc dù gian nan, nhưng câu hỏi đầu tiên của chúng tôi sau mỗi ca là: “tiến độ ngày hôm trước đã đạt được đến đâu rồi…?” hoặc “việc đổ bê tông hôm nay đã hoàn thành chưa?” Chúng tôi luôn cố gắng vượt qua khó khăn để đảm bảo các công trình được hoàn thành đúng tiến độ, luôn vững vàng trước thời gian. Niềm vui của chúng tôi là niềm vui, nụ cười của những người ở trong công trình mà chúng tôi xây dựng.
Nhưng khi những ngôi trường lộng lẫy với mái ngói đỏ tươi hoàn thành, tiếng trống khai giảng vang lên, đón chào năm học mới với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của học sinh và giáo viên. Khi các đường dây truyền tải điện năng như những cánh tay vô hạn mang ánh sáng đến thành phố, khi mọi người ra vào trong các tòa nhà cao tầng sang trọng, hay khi tiếng cười hạnh phúc vang vọng trong những ngôi nhà ấm cúng, đó cũng là lúc chúng tôi nói lời chia tay. Chúng tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình - xây dựng những công trình phục vụ lợi ích cộng đồng, mang lại niềm vui cho mọi người.
“Khi ta đến chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất bỗng trở thành tâm hồn.” Chúng tôi tiếp tục đến những vùng đất mới, xây dựng những công trình mới, tạo ra những điều đẹp đẽ cho cuộc sống. Nhưng liệu con người trong ngành xây dựng có khô khan không?
Có, có khô khan bởi môi trường lao động vất vả, làm việc trong điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên và hầu như không có cơ hội tham gia vào các buổi tiệc hoặc sự kiện xã hội, sống trong một môi trường mà “hiếm khi có phụ nữ” thì theo bạn, con người có khô khan không? Có đấy, nhưng chúng tôi chỉ khô khan để thích nghi với điều kiện làm việc, với mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ của mình đối với xã hội.
Và nếu bạn có dịp đến một công trường xây dựng vào buổi tối, khi công trường sáng lên trong nhịp thi công khẩn trương để kịp hoàn thành tiến độ, cùng với tiếng máy thi công vội vã, tiếng cười và tiếng nói trao đổi công việc, là những giai điệu bình yên của một kỹ sư trẻ mới ra trường nhớ về người yêu, và giọng hát trong trẻo của một công nhân luôn lạc quan, như là lời giải bày cho cuộc sống mệt mỏi, đồng thời truyền đạt sức mạnh cho những người đang cố gắng hoàn thành công việc của mình trên công trường.