Chuyến ghé thăm Long Vương không chỉ là một điểm dừng bất chợt, mà còn là nơi Tôn Ngộ Không tìm đến để xoa dịu tâm trạng sau những tổn thương vì bị hiểu sai.
Khi được Đường Tăng giải thoát khỏi núi Ngũ Hành, Tôn Ngộ Không tin rằng cuối cùng mình đã gặp được chân sư, nguyện đồng hành đến Tây Trúc thỉnh kinh. Nhưng chẳng bao lâu, mâu thuẫn giữa hai thầy trò bùng phát, khiến Ngộ Không tức giận bỏ đi. Điều đáng chú ý là, thay vì quay về Hoa Quả Sơn, Hành Giả lại chọn ghé Đông Hải Long Cung. Vì sao?
Vì đâu Tôn Ngộ Không quyết định rời đi?
Ngay từ những đoạn đường đầu tiên trên hành trình thỉnh kinh, khi đối đầu với 6 tên cướp, Ngộ Không đã ra tay diệt cả sáu bằng gậy Như Ý mà không chút do dự. Hành động này khiến Đường Tăng hoảng sợ, cho rằng đệ tử mình quá hung bạo, không có lòng từ bi – điều cốt lõi với người tu hành. Ngộ Không vốn nóng nảy, lại đầy tự tôn, không chịu nổi lời quở trách liên tục từ sư phụ nên nổi giận, cưỡi mây bay thẳng về hướng Đông, để mặc Đường Tăng phía sau.
Dù có thể quay lại Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không lại chọn tìm đến nơi ở của Đông Hải Long Vương trước tiên.

Vì sao Ngộ Không lại chọn Đông Hải Long Vương?
- Long Vương là cố nhân: Trước khi bị giam dưới núi Ngũ Hành, Ngộ Không từng ghé Long Cung, thậm chí còn "mượn" Định Hải Thần Châm – sau này trở thành gậy Như Ý trứ danh.
- Tìm người đồng cảm: Đông Hải Long Vương thấu hiểu tính cách của Ngộ Không, không trách cứ mà ngược lại còn nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp Hành Giả trút bỏ phiền muộn.
- Mong lời chỉ dạy sáng suốt: Long Vương nhắc khéo Ngộ Không về ân tình của Đường Tăng và lý tưởng tu hành, khiến Hành Giả dần nguôi ngoai và suy nghĩ lại về quyết định của mình.
Khi thấy Ngộ Không nóng giận, Long Vương khéo léo kể chuyện Trương Lương nhẫn nhịn để khuyên nhủ: "Đại thánh nên học theo bậc trí giả, nhẫn một chút để thành tựu đại sự."
Nếu giữa chừng mà buông bỏ, chẳng phải phụ lòng Bồ Tát từng điểm hóa hay sao?
Từ những lời khuyên chân thành, Ngộ Không dần nhận ra lỗi lầm của mình và quyết định quay lại tiếp tục đồng hành cùng sư phụ trên hành trình thỉnh kinh.
Việc Tôn Ngộ Không tìm đến Đông Hải Long Vương đã hé lộ một góc nhìn đời thường hơn về nhân vật này – một vị thánh đầy quyền năng nhưng cũng mang nhiều nét rất "người": dễ bị tổn thương, tự ái và nóng nảy. Cuộc gặp gỡ không chỉ là điểm dừng chân tình cờ, mà còn là nơi Ngộ Không tìm kiếm sự thấu hiểu giữa lúc tâm trạng rối bời vì bị hiểu lầm.
Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, cuộc trò chuyện giữa Ngộ Không và Long Vương lại là bước ngoặt quan trọng, thể hiện sự đấu tranh nội tâm giữa bản tính ngang bướng và lý tưởng tu hành. Đây chính là tiền đề cho hành trình chuyển mình của Ngộ Không – từ yêu hầu ngạo mạn thành một hành giả đích thực trong cửa Phật.