Mưa Trên Cánh Bướm, dù có nhân vật chính là một người phụ nữ trung niên, nhưng lại được thể hiện qua một phong cách độc đáo, hiện đại và tràn đầy năng lượng.
Mưa Trên Cánh Bướm (Don’t Cry Butterfly) là một tác phẩm điện ảnh Việt Nam mang hơi thở mới lạ và hiện đại, do một nữ đạo diễn thực hiện, khám phá một câu chuyện gia đình truyền thống.

Cảm giác đầu tiên khi xem Mưa Trên Cánh Bướm là dù nhân vật chính là một phụ nữ trung niên, nhưng bộ phim lại mang đến một cách thể hiện độc đáo, hiện đại và đầy sức sống.
Một điểm đáng chú ý là nhân vật người chồng/người cha chỉ xuất hiện với một câu thoại duy nhất trong suốt bộ phim. Thậm chí, anh không hề nói gì ngoài những âm thanh mơ hồ, mặc dù hành động của anh là nguyên nhân chính dẫn đến những đau khổ cho hai mẹ con Tâm và Hà.
QUẢNG CÁO

Mưa Trên Cánh Bướm xoay quanh những vấn đề về hôn nhân, sự ảnh hưởng của thế hệ trước đối với thế hệ sau và những phong tục mê tín trong bối cảnh công nghệ ngày nay, những yếu tố này cũng tạo nên sự hài hước đặc sắc cho bộ phim.
Chuyện ngoại tình trong phim được trình bày như một điều bình thường, xảy ra hàng ngày, được truyền tải qua những cuộc trò chuyện của hàng xóm hay những clip livestream, video 'dạy đời' trên mạng xã hội. Những câu thoại hài hước về việc các bà vợ sẽ làm gì với chồng ngoại tình hay cách thức mê tín để trừng phạt,… đã thể hiện sự tinh tế của đạo diễn nữ Dương Diệu Linh.

Giống như Cu Li Không Bao Giờ Khóc, Mưa Trên Cánh Bướm là một tác phẩm điện ảnh dễ tiếp cận, với cốt truyện đơn giản nhưng lại pha trộn các yếu tố siêu thực, mơ mộng và kỳ ảo, thể hiện rõ qua hình ảnh trong phim.
Sự dễ xem còn đến từ việc xây dựng hình ảnh một gia đình phụ quyền quen thuộc trong xã hội Việt Nam, nơi người vợ đảm nhiệm mọi công việc cho chồng, con cái phải chờ bố gắp đũa mới được ăn, và câu chuyện về người chồng ngoại tình,…

Mưa Trên Cánh Bướm không đi sâu vào những cuộc cãi vã hay drama đánh ghen, mà thay vào đó, phim chú trọng vào người vợ và người con, cách họ đối diện với thử thách, hoặc chính xác hơn, cách họ chọn trốn tránh hoặc tìm đến các nghi lễ mê tín thay vì đối mặt trực tiếp.
Bộ phim sử dụng hình ảnh trần nhà dột nước như một phép ẩn dụ cho vấn đề nghiêm trọng mà gia đình phải đối mặt. Càng tránh né, không giải quyết trực tiếp thì nước lại càng chảy mạnh hơn, và cuối cùng, các nhân vật bị đẩy đến bờ vực.

Mưa Trên Cánh Bướm có những cảnh phim đầy xúc động và căng thẳng, như khi nhân vật người vợ do Tú Oanh thủ vai vô tình đứng lại trên cầu và nhìn xuống dòng sông, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Hình ảnh cận mặt của Tú Oanh dù đang khóc vẫn tỏa sáng một cách bất ngờ, điều này có lẽ chỉ một đạo diễn nữ như Dương Diệu Linh mới có thể nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn nơi nữ diễn viên của mình.
Dương Diệu Linh thể hiện sự nhạy bén trong cách cảm âm, khi cô chọn sử dụng nhịp điệu gõ trống từ người bạn của cô con gái Hà để dẫn dắt mạch phim. Đặc biệt, những âm thanh trống dồn dập đã được khéo léo đưa vào làm nhạc nền cho các điệu nhảy của bà đồng trong những nghi thức tâm linh.


Mưa Trên Cánh Bướm để lại dấu ấn sâu sắc nhờ sự nhạy bén của đạo diễn nữ Dương Diệu Linh. Bộ phim thể hiện những cảm xúc mà có thể các đạo diễn nam chưa nhận ra hoặc chưa dám khai thác, điều này thể hiện rõ qua một câu thoại trong phim.
“Tại sao khi một đứa trẻ sinh ra, người ta không lo xem nó có khỏe mạnh không mà chỉ chú ý đến cái ở giữa hai chân nó?”