Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back) không phải dành cho những người yếu tim, không chỉ vì những cảnh kinh dị mà còn bởi tâm trạng u ám, nghẹt thở xuyên suốt bộ phim.
Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back) chứng minh rằng chỉ cần một dàn diễn viên xuất sắc và một góc nhìn táo bạo, kết hợp với sự điêu luyện trong việc điều khiển kịch bản, ngay cả một ý tưởng kinh dị cũ kỹ cũng có thể mang đến một sự thay đổi bất ngờ. Câu chuyện trong phim vừa dễ đoán lại vừa đọng lại nỗi sợ hãi và một nỗi đau dai dẳng.
Khởi đầu mở ra cơn ác mộng
Mượn Hồn Đoạt Xác bắt đầu bằng cái chết của người cha hai con. Hai anh em Andy và cô em gái Piper phát hiện ông nằm bất động trên sàn nhà tắm, giữa vũng máu lạnh lẽo. Không ai ngờ rằng sự mất mát đột ngột này lại khiến cuộc sống của cả hai rẽ sang một con đường bi kịch đầy ma quái.
Sau cú sốc, chính quyền địa phương giao hai anh em cho Laura (Sally Hawkins), một người mẹ nuôi kỳ quái nhưng lại nhận được đánh giá cao từ cơ quan bảo vệ trẻ em. Cô cũng đang chăm sóc cho một trường hợp sang chấn khác là Oliver, do đó không hề xa lạ với những đứa trẻ vừa mất đi gia đình.

Andy, giờ là người duy nhất có thể bảo vệ em gái mù Piper, an ủi cô rằng đây chỉ là tình huống tạm thời. Sau ba tháng nữa, khi cậu tròn 18 tuổi, hai anh em sẽ bước sang một chương mới trong cuộc đời, dù cho điều đó có thể gây ra bao đau đớn. Nhưng ngay từ đầu, Laura đã khiến Andy cảm thấy bất an.
Dần dần, dưới mái nhà tưởng chừng bình yên này, Andy và Piper nhận ra rằng họ đang dần bị kéo vào một âm mưu ghê rợn của người phụ nữ điên loạn. Phía sau vẻ ngoài ân cần và chu đáo là sự tàn bạo không thể tả, nhân danh tình mẫu tử.

Mượn Hồn Đoạt Xác đầy ám ảnh và khủng khiếp
Với Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back), nhà A24 có thể tự hào khẳng định mình là ngôi nhà của những bộ phim gốc độc đáo và xuất sắc. Cặp đôi đạo diễn Danny và Michael Philippou xứng đáng được vỗ lưng chúc mừng. Bộ phim thứ hai của họ, sau Talk To Me (2023), là một tác phẩm kinh dị súc tích nhưng đầy hàm ý.
Tôi luôn tin rằng phim kinh dị không chỉ đơn giản là khiến người xem giật mình bởi những cảnh jump scare, mà còn phải là một góc nhìn phản ánh những nỗi sợ không tên, khiến người xem phải cảm nhận chúng một cách sâu sắc và đầy ám ảnh.

Mượn Hồn Đoạt Xác là một bộ phim như thế. Chủ đề mà hai đạo diễn đưa ra không khó để nhận ra. Phim cũng không mượn cách kể bí ẩn để che giấu mục đích của Laura. Đây không phải là câu chuyện về tà giáo, mà là sự mô tả về mức độ mà nỗi mất mát có thể biến dạng một con người.
Khía cạnh cảm xúc trong phim giúp nó vượt qua giới hạn của thể loại kinh dị truyền thống. Bộ phim đặt ra câu hỏi quen thuộc: Nếu bạn có thể đưa người thân yêu quay lại, bạn sẽ làm thế không, dù cái giá phải trả là sinh mạng của người khác? Rồi để chúng ta chứng kiến những gì xảy ra khi người ta trả lời “có”. Đó là một quá trình đầy đau đớn.

Mượn Hồn Đoạt Xác là một bộ phim kinh dị tâm lý, như một cơn ác mộng kéo dài không lối thoát, đầy đau buồn và nỗi sợ hãi cô đơn, khiến tình mẫu tử biến dạng thành một con quái vật được triệu hồi từ thế giới này, tạo nên một nhân vật phản diện vừa ghê rợn vừa đáng thương.
Dù là phim tâm lý, Mượn Hồn Đoạt Xác vẫn biết cách khiến người ta khiếp sợ. Nó chứa đựng yếu tố tà giáo, lẩn khuất trong từng thước phim một cách âm thầm rồi bất ngờ lao vào khán giả. Mỗi lần xuất hiện, nó như một nhát cắt vào tim.

Mượn Hồn Đoạt Xác khiến người ta nhớ đến Hereditary cách đây 7 năm. Cả hai bộ phim đều khai thác chủ đề tà giáo, nghi lễ, và những quy tắc giống như một âm mưu tấn công vào những linh hồn đau khổ, và đều tập trung vào “người mẹ”. Tuy nhiên, trong khi Hereditary tinh tế và âm thầm, thì bộ phim này lại thể hiện rõ ràng sự thao túng tâm lý, khiến người xem lạnh gáy.
Cặp đôi đạo diễn Philippou đã chọn tông màu lạnh lẽo, u ám và ánh sáng mờ nhạt, liên tục khiến bộ phim chìm trong bầu không khí ngột ngạt, đồng thời tạo nền cho một Laura do Sally Hawkins thể hiện xuất sắc, ngày càng biến hình thành một bóng ma không còn dấu vết của nhân tính.

Một dải màu đỏ tương phản mạnh mẽ khiến người xem luôn cảm thấy bất an tột độ. Mỗi chuyển động của nhân vật được máy quay ghi lại đầy sáng tạo, làm nổi bật tính ấn tượng thị giác. Âm thanh trong phim gần như trở thành một nhân vật sống động, mang đến sự sống cho những thứ trái tự nhiên.
Khi kết hợp tất cả lại, Mượn Hồn Đoạt Xác trở nên vô cùng rùng rợn. Tuy nhiên, bộ phim còn đẩy thể loại kinh dị lên một tầm cao mới với yếu tố “body horror”. Nếu bạn không cảm thấy rùng mình trước sự tàn nhẫn của Laura khi cố gắng chia cắt hai anh em Andy và Piper, bạn chắc chắn sẽ lạnh gáy khi chứng kiến cách bà ta biến một đứa trẻ vô tội thành “thùng chứa” của quỷ.

Phim không hù dọa theo kiểu thông thường. Nhưng với hình ảnh của một người phụ nữ điên loạn và những cảnh kinh hãi được miêu tả tỉ mỉ, được làm sống động bởi các hiệu ứng thực tế chất lượng, bộ phim thực sự tra tấn người xem ở cả ba cấp độ: tâm lý, cảm xúc và giác quan.
Chính thông điệp mà Mượn Hồn Đoạt Xác muốn truyền tải đã tạo ra những điểm nhấn mạnh mẽ nhất cho bộ phim. Đây không chỉ là câu chuyện về ma quái, mà là một lời cảnh báo: mất mát nếu không được đối diện một cách đúng đắn có thể biến thành thứ tà ác khủng khiếp nhất.

Đây là một bộ phim thật sự đáng xem
Tuy nhiên, bộ phim này không dành cho những ai yếu tim, không chỉ vì những cảnh kinh dị, mà còn vì cảm xúc nặng nề phủ bóng suốt cả thời gian chiếu. Sau khi mọi thứ kết thúc, người xem sẽ cảm nhận được sự thanh thản của các nhân vật, nhưng kèm theo đó là một nỗi buồn man mác khó tả.
Giống như Talk To Me, bộ phim không cần những yếu tố gây sốc ầm ĩ, mọi thứ đều diễn ra âm thầm nhưng lại chạm đến tận cùng trái tim người xem, đúng với cái tâm của bộ đôi đạo diễn. Thành thật mà nói, chính điều này đã khiến Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back) trở thành một bộ phim tuyệt vời.