Út Lan: Oán Linh Giữ Của ghi dấu ấn mạnh mẽ qua hình ảnh ám ảnh, khiến khán giả rùng mình bởi yếu tố kinh dị.
Dù gây ấn tượng bằng hình ảnh đáng sợ, Út Lan: Oán Linh Giữ Của cần một kịch bản chặt chẽ hơn để hoàn thiện câu chuyện.
Chạm vào miền quê nhuốm màu ma quái
Phim kể về Lan (Phương Thanh), cô gái miền Tây vừa mất cha, trong hoàn cảnh túng thiếu và không người thân, tìm đến các vùng lân cận làm thuê và cuối cùng vào làm bếp cho ông Danh (Mạc Văn Khoa).
Ông Danh sở hữu khối tài sản khổng lồ nhưng lại có tính cách kỳ quặc, luôn khóa chặt cửa và đắm mình trong những vở cải lương do chính ông trình diễn. Ngay cả khi người vợ mới qua đời một cách thảm khốc, ông cũng không tổ chức một đám tang đàng hoàng.

Bên trong căn nhà rộng lớn chỉ có năm người, kể cả Lan, không khí càng trở nên u ám đến rợn người. Bên ngoài, vùng quê yên tĩnh lại bị bao phủ bởi một chuỗi bi kịch với những cái chết thảm thương liên tiếp. Lan thường xuyên nhìn thấy những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, bị những cơn ác mộng hành hạ. Liệu đó có phải là điềm báo cho số phận cô?
Ngôi nhà này dường như là tâm điểm của cơn ác mộng bên ngoài cửa đóng then cài. Những bức tường im lặng che giấu một bí mật đau thương, và truyền thuyết đầy hận thù từ lâu đang bao phủ vùng đất này. Lan cũng đang đứng trước nguy cơ trở thành nạn nhân tiếp theo.

Út Lan: Oán Linh Giữ Của đầy màu sắc ma mị huyền bí
Lấy cảm hứng từ truyền thuyết ma giữ của ông bà để lại, Út Lan: Oán Linh Giữ Của tiếp nối thành công của làn sóng phim kinh dị dân gian được đông đảo khán giả Việt ưa chuộng.
Với chất liệu huyền bí phong phú và kỹ thuật điện ảnh ngày càng tiến bộ, dòng phim “kinh dị dân gian” sở hữu sức hút đặc biệt nhờ yếu tố bí ẩn tự nhiên. Bộ phim này, giống như những tác phẩm trước, không làm người xem thất vọng về các chi tiết dân gian, đồng thời ghi dấu một bước tiến mới.

Út Lan: Oán Linh Giữ Của có khởi đầu ấn tượng với một cái chết đẫm máu cùng vài cảnh quay thể hiện rõ tâm lý nhân vật chính tại vùng đất miền Tây. Một mở màn đầy hứa hẹn cho câu chuyện kinh dị được kể tiếp theo.
Tiếp theo là những pha giật mình gây căng thẳng, nhịp phim được khuấy động nhờ âm thanh được cường điệu, tạo nên bầu không khí ngột ngạt và dần dần gieo mầm cho bí ẩn phát triển.

Bộ phim vừa đắm chìm trong không khí kinh dị nặng nề, vừa khiến khán giả dồn mắt săn lùng những manh mối cho hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Đây chính là lúc Út Lan: Oán Linh Giữ Của thể hiện rõ yếu tố dân gian, phủ lên phim lớp ma mị vang vọng từ truyền thuyết kinh dị truyền miệng mà không hé lộ quá nhiều về nội dung.
Những quan niệm dân gian rùng rợn liên tục dồn lên, qua tiếng ầu ơ xa vắng và những bài vè đen tối văng vẳng trong bóng tối như tiếng vọng âm phủ, tạo nên không gian lạnh lẽo đầy ám ảnh. Có thể thấy yếu tố kinh dị ở đây là sự hòa quyện giữa những pha hù dọa truyền thống được dàn dựng kỹ càng, yếu tố tâm lý bắt nguồn từ truyền thuyết tàn khốc, cùng sự cộng hưởng của body-horror được trau chuốt bằng kỹ xảo thực tế và hóa trang.

Điểm sáng của phim là cách cải lương bổ trợ hoàn hảo cho yếu tố kinh dị. Út Lan: Oán Linh Giữ Của thực sự biết cách khiến khán giả giật mình, kết hợp mượt mà hai yếu tố này đã giúp phim tránh xa lối mòn những chiêu trò hù dọa nhàm chán, tạo nên một bước tiến táo bạo cho điện ảnh kinh dị Việt.
Mặc dù kỹ thuật được đánh giá cao, nhưng câu chuyện cùng dàn nhân vật lại được xây dựng khá vụng về. Rõ ràng đạo diễn Trần Trọng Dần có ý tưởng, nhưng kịch bản dường như không thể hiện được hết, khiến tác phẩm trở thành một trường hợp “lực bất tòng tâm” đầy tiếc nuối.

Phần kịch bản còn tồn tại nhiều điểm vụng về cần khắc phục
Út Lan: Oán Linh Giữ Của vẫn còn nhiều điểm vụng về trong kịch bản. Phong cách kể chuyện điện ảnh “show, don’t tell” được thể hiện qua các tình tiết và sự tinh giản lời thoại, nhưng lại không phát huy hiệu quả do tính liên kết thiếu tự nhiên.
Nếu xem bộ phim như một sợi xích, thì các mắt xích không chỉ đơn thuần thiếu hụt mà còn là những khớp nối không ăn nhập, kích thước khác nhau. Điều này khiến mạch truyện dù có liên kết nhưng lại trở nên méo mó và thiếu tinh tế.
Nhiều tình tiết cần giải thích lại bị bỏ dở, số khác thì thừa thãi khó hiểu. Một số có thể được lồng ghép khéo hơn vào những đoạn trước để dẫn dắt khán giả thay vì tạo ra các cuộc đối thoại lê thê làm kéo dài màn cao trào một cách không cần thiết.

Bí ẩn được gieo trồng khá hiệu quả nhưng cách thực hiện lại gây thất vọng không nhỏ. Út Lan: Oán Linh Giữ Của tỏ ra hụt hơi ngay từ lúc này. Cốt truyện kỳ quái kéo theo nhân vật cũng trở nên kỳ quặc. Điện ảnh cố gắng nhân hóa hình tượng hai chiều, nhưng bộ phim lại khiến các nhân vật trở nên nông cạn, đơn điệu, như những con rối vô hồn thiếu sự sống.
Động cơ thực sự của họ là gì? Bộ phim đang muốn thể hiện vòng xoay số phận trừng phạt kẻ ác, hay chỉ đơn giản là những nạn nhân bất đắc dĩ? Dù chọn cách nào, thì cũng ổn nếu cách thể hiện đủ tinh tế để ám chỉ ý nghĩa đó.
Kỹ xảo tuy có cải thiện, nhưng nhân vật vẫn là điểm yếu chí tử của điện ảnh Việt và cả bộ phim này, đến mức cú twist cuối cùng cũng không cứu vãn nổi. Kết quả là phim ngày càng sa đà vào chính ý tưởng của mình. Điều bộ phim cần nhất lúc này không phải là “vàng châu báu” mà là bàn tay biên kịch chắc chắn hơn.

Tóm lại là...
Út Lan: Oán Linh Giữ Của đã tiếp cận một ý tưởng mới mẻ với sự gan dạ và dũng cảm. Chủ đề dân gian đậm đà bản sắc Việt, nỗi sợ tâm linh được thổi hồn trong không gian làng quê cổ tích đầy ma mị. Hình ảnh và phong cách gợi lên nỗi khiếp sợ ấy chính là điểm sáng của phim. Tuy nhiên, kịch bản lại là điểm yếu kéo lùi cả nhân vật lẫn tình tiết. Thật đáng tiếc khi phim có khởi đầu khá tốt nhưng lại không thể bứt phá với tiềm năng sẵn có.