1. Bài mẫu thứ 4
Tôi là cậu bé 10 tuổi nghịch ngợm, hiếu động và đặc biệt rất đam mê những trò chơi. Chính sự ham vui quá mức đã nhiều lần khiến tôi phạm sai lầm, lần gần nhất là bỏ học đi chơi khiến mẹ phiền lòng.
Hôm ấy đáng lẽ tôi phải đi học thêm tiếng Anh, nhưng vì không thích học lại bị bạn bè rủ rê nên đã trốn tiết đi câu cá. Khi trở về nhà, tôi bắt gặp ánh mắt giận dữ của mẹ. Bước vào nhà, lòng tôi đầy lo âu. Gương mặt mẹ lúc ấy hiện rõ nét buồn phiền, thất vọng xen lẫn tức giận. Mẹ nghiêm nghị hỏi: 'Hôm nay con đi đâu? Hãy nói thật với mẹ'. Tôi liền thú nhận mọi chuyện, bất ngờ thay, nét mặt mẹ dịu lại, thở dài rồi nói: 'Mẹ biết con sẽ thành thật mà'.
Mẹ nhẹ nhàng giải thích cho tôi hiểu việc trốn học là sai trái nghiêm trọng. Đây là lần đầu nên mẹ chỉ nhắc nhở, mong không có lần sau.
Nghe lời mẹ, tôi vừa ân hận vừa tự trách bản thân. Nhìn mẹ buồn, tôi thầm hứa sẽ không bao giờ khiến mẹ thất vọng thêm lần nào nữa.

2. Bài mẫu thứ 5
Không ai trên đời này sinh ra đã hoàn hảo. Trong quá trình trưởng thành, dù vô tình hay cố ý, chúng ta đều không tránh khỏi những sai sót. Những lỗi lầm đó nhiều khi khiến người thân phải tổn thương. Tôi đã từng như vậy, và đến giờ hình ảnh mẹ khi tôi phạm lỗi vẫn khắc sâu trong tâm trí.
Tôi may mắn được lớn lên trong tình yêu thương của gia đình. Vì bố thường xuyên công tác xa nhà nên mẹ luôn dành trọn sự quan tâm cho tôi. Từ khi đi học, tôi luôn phấn đấu đạt thành tích tốt. Mẹ luôn tin tưởng và tạo mọi điều kiện cho tôi học tập, thậm chí không quá khắt khe về thời gian học ở nhà.
Năm lớp 5, một sự việc đã xảy ra. Vì mải chơi, tôi sao nhãng học hành. Kết quả là bài kiểm tra cuối kỳ I điểm số thấp thê thảm. Trên tờ giấy trắng, điểm 3 cùng dòng phê 'Lười học, kiến thức mơ hồ' hiện lên đỏ chói. Tôi vô cùng hoang mang và lo sợ. Tan trường, tôi ngồi lại lớp rất lâu, không biết phải nói gì với mẹ. Con đường về nhà bỗng trở nên xa lạ. Cuối cùng, tôi quyết định giấu bài kiểm tra này đi.
Về đến nhà, mẹ ân cần hỏi han về bài kiểm tra. Tôi tránh ánh mắt mẹ, trả lời qua loa rồi vội vào phòng. Tôi giấu bài kiểm tra trong nhật ký, cất lên tầng cao nhất của giá sách.
Nhưng không có bí mật nào giữ được mãi. Một tuần sau, khi đi học về, tôi thấy mẹ đang dọn dẹp đống sách vở ngổn ngang. Bài kiểm tra rơi ra dưới chân mẹ. Nhìn khuôn mặt mẹ từ ngạc nhiên chuyển sang buồn bã, đôi mắt đỏ hoe, tôi thấy tim mình như thắt lại. Mẹ không mắng mỏ, chỉ im lặng thu dọn đồ đạc. Bữa cơm trôi qua trong im lặng nặng nề.
Tối đó, tôi quyết định xin lỗi mẹ. Khi thấy mẹ nằm nghỉ, tôi lí nhí thú nhận mọi chuyện. Mẹ ôm tôi vào lòng, nói: 'Con biết nhận lỗi là tốt rồi. Điểm số không quan trọng bằng sự trung thực. Dù thế nào con vẫn là con của mẹ'. Giọng nói ấm áp của mẹ khiến tôi cảm thấy được an ủi vô cùng.
Thời gian qua đi, nhưng hình ảnh mẹ ngày hôm đó vẫn luôn nhắc nhở tôi sống tốt hơn. Mẹ chính là ánh sáng dẫn đường cho cuộc đời tôi. Hãy luôn trân trọng và yêu thương mẹ của mình.

3. Bài mẫu thứ 6
"Từ thuở nằm nôi bi bô
Tiếng đầu lòng gọi: Mẹ ơi!
Mẹ như ánh nắng mặt trời
Ấm trong huyết quản cuộc đời con đây"
"Mẹ" - hai tiếng gọi thiêng liêng và ngọt ngào nhất đời. Ai mà chẳng từng phạm sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Tôi cũng vậy, đã khiến người mẹ kính yêu của mình phải lo âu.
Đó là một chiều đông u ám, tôi theo bạn bè đi chơi xa. Ham vui quên cả lời mẹ dặn. Khi về, trời chập choạng tối, không thấy mẹ đâu. Một lúc sau, mẹ hớt hải chạy về, quần áo ướt sũng, gương mặt xanh xao vì lạnh. Mẹ vừa mừng vừa giận - mừng vì tôi về kịp trước mưa, giận vì tôi tự ý đi xa. Mẹ không nói gì, chỉ ánh mắt thâm quầng lộ rõ sự bực dọc. Cuối cùng mẹ nghiêm giọng:
- Con nên suy nghĩ về việc mình làm!
Giọng mẹ khàn đi vì mưa gió. Thấy mẹ ho húng hắng rồi xuống bếp, tôi rụt rè theo phụ. Hình ảnh mẹ lướt thướt trong mưa cứ ám ảnh tôi. Tôi chợt hiểu ra lời mẹ nói tuy giản dị nhưng thấm thía. Như kẻ lạc đường được dẫn ra ánh sáng, tôi thành khẩn:
- Con xin lỗi mẹ! Từ nay con sẽ nghe lời mẹ dạy.
Ánh mắt mẹ dịu lại, mẹ dẫn tôi đi tắm.
Lòng mẹ bao la như biển cả. Đôi bàn tay gầy guộc nuôi tôi khôn lớn, giờ đang chuẩn bị nước ấm cho tôi tắm. Ấm áp như chính tình thương mẹ dành cho tôi. Trong làn nước ấm, hình ảnh mẹ co ro trong mưa lại hiện về. Ôi! Tình mẹ thiêng liêng biết nhường nào! Luôn có mẹ bên cạnh chở che, vậy mà tôi lại làm mẹ phiền muộn!
Giờ đã trưởng thành, mỗi khi trời đổ mưa, hình bóng mẹ năm xưa lại hiện về trong ký ức...

4. Bài mẫu thứ 7
Ai mà chẳng từng phạm sai lầm, và tôi cũng không ngoại lệ. Đó là kỷ niệm không thể nào quên.
Khi bố đi công tác, mẹ chăm sóc tôi hết mực. Một lần đi chợ, tôi trông thấy chú gấu bông đáng yêu. Muốn xin mẹ mua nhưng ngại ngùng. Về nhà, hình ảnh chú gấu cứ ám ảnh tôi. Cuối cùng, tôi quyết định lấy trộm tiền mẹ để mua.
Một hôm về nhà, tôi hoảng hốt khi không thấy gấu đâu. Tìm mãi mới thấy mẹ đang cầm nó. Tim tôi đập thình thịch khi mẹ hỏi:
- Con gấu này từ đâu ra? Con lấy của ai à?
Tôi ấp úng:
- Dạ... bạn Lan cho con!
Từ đó, mắt mẹ lúc nào cũng đỏ hoe. Một đêm, tôi giật mình thức giấc nghe tiếng mẹ khóc: "Anh ơi, em đã dạy con không tốt. Nó dối trá với em!". Hóa ra mẹ biết hết! Sao mẹ không trách mắng mà âm thầm chịu đựng?
Hôm sau, tôi ôm chầm lấy mẹ, nức nở:
- Con xin lỗi mẹ! Con không nên lấy trộm tiền. Mẹ tha thứ cho con!
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Từ đó tôi hiểu, tình yêu mẹ dành cho tôi là vô bờ bến.

5. Bài mẫu thứ 8
Suốt 6 năm đi học, năm nào tôi cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Nhưng ít ai biết rằng thành tích ấy bắt nguồn từ một lần mắc lỗi khiến mẹ buồn lòng. Hình ảnh mẹ ngày đó vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
Năm lớp 4, khi đã tự đi học một mình, tôi bắt đầu trốn học đi chơi điện tử. Ban đầu chỉ là thử cho biết, nhưng dần dần tôi nghiện trò chơi ấy. Tiền ăn sáng dành dụm không đủ, tôi bỏ cả học thêm để có thời gian và tiền chơi. Mẹ vốn rất tin tưởng tôi nên chẳng hề nghi ngờ.
Một ngày nọ, có lẽ cô giáo đã báo cho mẹ biết sự thật. Khi tôi về nhà, mẹ nhẹ nhàng hỏi chuyện học hành. Tôi còn tưởng mẹ thương nên kể lể những khó khăn. Nhưng mẹ chỉ thở dài: 'Mẹ thật thất vọng về con'. Giọng mẹ nghẹn lại, tay làm rơi tờ báo cáo học tập có chữ ký cô giáo. Tôi chết lặng.
Bữa tối hôm đó thật nặng nề. Tôi ước gì mẹ đánh mắng cho vơi đi nỗi ân hận. Mẹ chỉ im lặng, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ, tôi chợt nhận ra mẹ đã già đi nhiều.
Tối đó, nằm bên mẹ, tôi không kìm được nước mắt. Mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, giảng giải điều hay lẽ phải. Từ đó, tôi quyết tâm học hành chăm chỉ để không phụ lòng mẹ.

6. Bài mẫu thứ 9
Hôm ấy, hai tiết Văn cuối của lớp 6A chúng tôi được nghỉ vì cô giáo bị ốm. Thay vì về nhà ngay, tôi nghe lời bạn Tùng rủ rê vào một quán game ven đường.
Những trò chơi điện tử cuốn hút khiến chúng tôi quên cả thời gian. Đến khi bụng đói cồn cào, tôi mới giật mình nhận ra đã quá trưa. Hai đứa vội vã trả tiền rồi hối hả chạy về.
Thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, bố ngạc nhiên hỏi han. Tôi vội biện minh:
- Con với Tùng đua xem ai chạy nhanh hơn thôi ạ!
Bố trách móc:
- Giữa trưa nắng gắt mà đua nhau thì mệt lắm con ạ!
Tôi im lặng, lòng đầy lo âu: "Lỡ bố mẹ phát hiện mình nói dối thì sao?".
Bữa trưa hôm ấy, tôi ăn uống không ngon. Em gái tôi thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi, hôm nay anh Thành có vẻ lạ lắm!
Đúng lúc đó, Dung - bạn cùng lớp sang nhà rủ tôi đi thăm cô giáo ốm. Tôi hoảng hốt khi sự thật bị bại lộ. Ánh mắt nghiêm khắc của bố khiến tôi cúi gằm mặt.
Bố nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
- Con hãy thành thật kể lại mọi chuyện đi!
Nhờ Dung khuyên nhủ, tôi đã can đảm thú nhận mọi việc. Thay vì trách mắng, bố ân cần dạy bảo:
- Con biết nhận lỗi là tốt. Bố mong con sẽ chăm chỉ học hành hơn. Bố mẹ luôn tin tưởng ở con.
Những lời nói ấm áp của bố khiến tôi vô cùng cảm động. Từ đó, tôi quyết tâm không bao giờ phụ lòng tin của bố mẹ.

7. Bài mẫu thứ 10
Tôi vốn là đứa trẻ hiếu kỳ, luôn thích khám phá những điều mới mẻ và phiêu lưu. Chính tính cách này đã khiến tôi nhiều lần làm bố mẹ lo lắng.
Nhà tôi nằm cạnh dòng sông êm đềm. Chiều chiều, lũ trẻ chúng tôi thường ra tắm ở những khúc nước nông. Nhưng khi mùa lũ về, dòng sông hiền hòa bỗng trở nên hung dữ. Bố mẹ luôn căn dặn tôi không được ra sông lúc này.
Một ngày nọ, tôi bất chấp lời dặn, theo bạn bè ra bờ sông chơi đùa. Vì nước lũ dâng cao, chúng tôi chỉ dám đứng trên bờ té nước. Sau đó, cả nhóm sang nhà bạn chơi bóng đến tối mịt mới về.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang khóc nức nở, xung quanh là những người hàng xóm đang an ủi. Khi nghe tiếng tôi, mẹ ngẩng lên với đôi mắt đỏ hoe, rồi ôm chặt lấy tôi đến nghẹt thở. Hóa ra mẹ tưởng tôi bị lũ cuốn nên đã đi tìm suốt buổi. Lát sau, bố về trong bộ dạng mệt mỏi, quần áo lấm lem bùn đất. Thấy tôi, bố không nói gì, chỉ ngồi thẫn thờ.
Sau khi mọi người về, tôi ngồi nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ. Bố ôm tôi vào lòng. Tôi hiểu ra mình đã khiến bố mẹ lo lắng biết bao.
Hình ảnh mẹ khóc, bố mệt mỏi ngày hôm đó mãi in sâu trong tâm trí tôi. Từ đó, tôi luôn cố gắng không để bố mẹ phải phiền lòng vì mình nữa.

8. Bài mẫu thứ 11
"Vì con là con của ba, đứa con ngoan của ba
Vì con là con của mẹ, đứa con hiền của mẹ..."
Bài hát tuổi mẫu giáo ấy tôi thuộc làu, nhưng chưa bao giờ thực sự trở thành đứa con ngoan hiền. Tính hiếu động của tôi đã nhiều lần khiến mẹ phiền lòng. Một lần cách đây hơn năm, hình ảnh mẹ lúc ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
Hôm đó tôi bị điểm 4 môn Toán. Có lẽ cô giáo đã báo cho mẹ biết. Vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ chờ sẵn với vẻ mặt buồn bã. Định lẻn lên phòng, nhưng mẹ gọi lại. Tôi sợ hãi chờ đợi những lời trách mắng, nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi han. Yên trí mẹ chưa biết, tôi bịa chuyện: "Mẹ đừng lo, con làm bài tốt lắm. Cô chưa trả bài đâu ạ!". Trong khi nói dối, bài kiểm tra điểm kém vẫn nằm trong cặp. Mẹ cầm chiếc cặp, bỗng sững người. Đôi mắt mẹ lộ rõ vẻ thất vọng, đau đớn. Chiếc cặp rơi xuống, bài kiểm tra lộ ra. Tôi đứng hình, không thể chối cãi. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc rồi lặng lẽ bước vào bếp.
Bữa trưa hôm ấy thật nặng nề. Chỉ còn hai mẹ con trong ngôi nhà vắng lặng. Mẹ âm thầm chuẩn bị bữa ăn, không như mọi khi vui vẻ trò chuyện. Đứng nép ở cửa bếp, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Những nếp nhăn nơi khóe mắt, vầng trán căng thẳng. Có phải vì tôi mà mẹ già đi?
Dù buồn, mẹ vẫn chăm sóc tôi chu đáo. Mẹ giục tôi ăn, nhắc tôi nghỉ ngơi. Càng được quan tâm, tôi càng thấy xấu hổ. Ánh mắt thất vọng của mẹ cứ ám ảnh tôi. Tôi hiểu mẹ đau lòng không phải vì điểm kém, mà vì sự dối trá của tôi. Lúc ấy, tôi chỉ muốn khóc thật to cho vơi đi nỗi ân hận.

9. Bài mẫu thứ 1
Ai cũng từng phạm sai lầm trong đời, và tôi không phải ngoại lệ. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ ngày hôm đó.
Cuối năm lớp 5, tôi thường trốn học đi chơi theo lời rủ rê của bạn bè. Kết quả học tập sa sút nghiêm trọng. Cô giáo chủ nhiệm đã thông báo với phụ huynh.
Trưa hôm ấy, về nhà tôi thấy mẹ đã đợi sẵn - điều bất thường vì mẹ thường về muộn hơn. Đang định lảng tránh thì mẹ gọi lại hỏi chuyện học hành. Tôi trả lời qua loa, đến khi mẹ đòi xem vở thì tôi cáu gắt: "Mẹ không có quyền xem sách vở của con!". Chiếc cặp rơi xuống, những bài kiểm tra điểm kém lộ ra. Mẹ lặng lẽ bước vào phòng, để tôi đứng chết lặng.
Bữa trưa trôi qua trong im lặng. Mẹ một mình chuẩn bị đồ ăn, không như mọi khi vẫn nhờ tôi phụ giúp. Nhìn khuôn mặt mẹ đầy nếp nhăn, ánh mắt xa xăm, tôi chợt nhận ra mẹ đã già đi nhiều. Tôi muốn xin lỗi nhưng không thốt nên lời.
Chỉ ăn qua loa, mẹ vội đi làm ca chiều. Tôi ở nhà một mình với nỗi ân hận. Những điểm kém nằm rải rác trên sàn nhà, hình ảnh mẹ buồn bã cứ ám ảnh tôi. Tối đó, khi mẹ đã ngủ, tôi lén nằm bên cạnh, nước mắt chảy dài. Bỗng bàn tay mẹ lau nước mắt cho tôi, ôm tôi vào lòng thì thầm: "Con gái yêu của mẹ!". Tôi xúc động vô cùng, không ngờ mẹ đã tha thứ.
Kỷ niệm đó theo tôi suốt đời, nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn. Mẹ ơi, con hứa sẽ không phụ lòng mẹ!

10. Bài mẫu thứ 2
Là con út trong nhà, tôi luôn được cả gia đình cưng chiều. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự ngoan ngoãn. Lần tôi làm mẹ khóc là kỷ niệm không thể quên.
Hôm đó đi học thêm về, thay vì thẳng đường về nhà, tôi theo bạn sang làng bên chơi. Do không nhớ đường nên tôi đi lạc, mãi 8 giờ tối mới về đến nhà. Thấy tôi, mẹ vội chạy ra kiểm tra xem có bị làm sao không. Khi tôi thú nhận sự thật, ánh mắt mẹ buồn rười rượi - hóa ra mẹ đã lo lắng vô cùng. Mẹ bắt tôi úp mặt vào tường trách: "Từ nay muốn đi đâu phải xin phép bố mẹ". Sợ quá, tôi khóc nức nở. Mẹ liền ôm tôi vào lòng, cũng khóc theo.
Mẹ thật tuyệt vời! Tôi ân hận vô cùng vì đã khiến mẹ lo lắng. Từ đó tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

11. Bài mẫu thứ 3
Năm năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi, tôi luôn được mọi người khen ngợi là đứa trẻ ngoan. Nhưng ít ai biết tôi cũng từng phạm sai lầm khiến mẹ buồn lòng.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần tôi không làm bài tập về nhà vì mải xem phim hoạt hình. Hôm sau, cô giáo bắt tôi viết bản kiểm điểm và yêu cầu gặp phụ huynh. Khi biết chuyện, thay vì mắng mỏ ngay, mẹ nhẹ nhàng hỏi: "Có đúng con không làm bài không?" - cách mẹ cho tôi cơ hội tự nhận lỗi.
Mẹ ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với tôi. Ánh mắt mẹ đượm buồn nhưng vẫn đầy yêu thương. Mẹ hiểu tôi chỉ vì ham chơi mà quên, không phải lười học. Thay vì trách phạt, mẹ chỉ dạy tôi cách ghi chú bài tập vào giấy nhớ để không bỏ sót.
Sau lần đó, tôi không chỉ cảm nhận được tình yêu thương vô bờ của mẹ, mà còn học được phương pháp học tập khoa học. Từ đó, tôi luôn hoàn thành bài tập đầy đủ và không để mẹ phải phiền lòng nữa.
