1. Thú cưng - người bạn đồng hành
Nếu bạn hỏi bất kỳ ai nuôi thú cưng, họ sẽ nói rằng chúng là những người bạn vô giá trong cuộc sống. Theo một nghiên cứu, có đến 5% chủ sở hữu thú cưng coi chúng như thành viên trong gia đình! Thậm chí, trong một số gia đình, thú cưng còn nhiều hơn cả số lượng trẻ em! Những con chó, mèo, cá, hay thậm chí các loài động vật ít phổ biến như bò sát, rắn, ếch... tất cả đều mang lại niềm vui và cũng có lợi ích sức khỏe đáng kể. Vậy liệu những người bạn nhỏ này chỉ đơn giản đem lại niềm vui hay còn có giá trị khoa học khác?
Liệu bạn có còn nhớ cảm giác vui sướng khi nhìn thấy mẹ mang về một chú cún con? Lúc ấy, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc chú cún tên Tốc Ki. Vui mừng biết bao khi ôm chú vào lòng. Ngày đó, nhà còn nghèo, thức ăn cũng chẳng đủ nhiều, nhưng mỗi bữa ăn, tôi luôn dành một phần cơm cho Tốc Ki. Kết quả là mẹ phát hiện và mắng tôi một trận, giờ nghĩ lại, tôi chỉ biết mỉm cười vì sự ngây thơ, trong sáng của một thời tuổi thơ.


2. Vết sẹo dài từ lần chích ngừa
Tôi không rõ thế nào với những bạn sinh ra và lớn lên ở thành phố, nhưng với bọn trẻ ở quê tôi, hầu như đứa nào cũng có một vết sẹo dài giống hệt nhau. Người lớn hay bảo rằng đó là vết sẹo do khi chích ngừa không kiêng khem nên để lại.
Lũ trẻ chúng tôi thì thường khoe nhau về vết sẹo này rồi tranh cãi ầm ĩ, các cậu con trai thì bảo nó giống như con rết với đủ loại chân, còn đám con gái lại tỉ tê bảo nó giống như cánh bướm xinh đẹp. Giờ nhìn lại vết sẹo dài trên tay phải, tôi nghĩ cả tôi và bạn đều không còn tranh luận xem nó giống hình gì, mà chỉ còn lại cảm giác hoài niệm về một thời tuổi thơ đầy kỷ niệm.


3. Bạn đã từng bỏ nhà đi tìm ba mẹ ruột của mình chưa?
Có lẽ đã có lúc bạn cảm thấy buồn bã, giận dỗi với những lời nói, hành động nghiêm khắc của ba mẹ, đến mức đã phải thốt lên: "Con có phải là con của bố mẹ không?". Dù đó chỉ là những câu đùa vui của ba mẹ nhưng chúng chắc chắn vẫn là những kỷ niệm đáng quý, là món quà tinh thần vô giá mà mỗi người trong chúng ta đều trân trọng. Ngày xưa, mỗi lần tôi không nghe lời, ba mẹ lại quở trách. Một trong những câu nói mà tôi luôn nhớ mãi từ mẹ là: "Mẹ nhặt được mày ngoài thùng rác đấy. Mẹ không có đứa con nào hư như vậy đâu!"
Các bạn có phản ứng thế nào, còn tôi thì đã nổi giận và bỏ nhà đi tìm ba mẹ ruột! Với lòng tự ái ngất trời, tôi thức cả đêm để chuẩn bị đồ đạc, quyết định sẽ về sống với ba mẹ ruột. Nhưng chỉ mới đi được gần một cây số, tôi cảm thấy đói, khát, mệt lại còn bị lạc đường. May sao ba đạp xe đến tìm được tôi và chỉ xoa đầu tôi rồi nói: "Thằng này ngốc, mày đẹp trai như thế, đích thị là con ruột của ba rồi!"


4. Bạn luôn thắc mắc với hàng tá câu hỏi
Có phải bạn cũng đã từng như vậy không? Mọi thứ xung quanh đều mới lạ và khiến bạn phải đặt hàng tá câu hỏi. Tại sao đất lại màu vàng, ông mặt trời lại có màu đỏ, mà biển thì lại màu xanh? Hay thậm chí những câu hỏi ngây ngô như, tại sao con gà nhà hàng xóm chỉ có hai chân, trong khi con lợn nhà mình lại có đến bốn chân...
Ba mẹ lúc ấy luôn kiên nhẫn trả lời, giải thích cho chúng ta dù biết những câu hỏi ấy thật ngây ngô và trẻ con. Đến giờ, khi đã lớn, chúng ta chỉ mong rằng mình cũng sẽ đối xử với ba mẹ nhẹ nhàng, dịu dàng như cách mà họ đã yêu thương và bảo vệ chúng ta ngày xưa.


5. Tuổi thơ và những trò chơi nghịch dại
Những trò nghịch ngợm, ngây ngô này có lẽ là ký ức của nhiều thế hệ 8X, đầu 9X. Nếu bạn đã từng trải qua những trò chơi đó, chắc chắn tuổi thơ của bạn đã rất phong phú và đầy ắp những kỷ niệm. Với thế hệ 8X, tuổi thơ gắn liền với những trò nghịch dại mà chỉ có thời đó mới có. Vào những ngày mưa, cả đám trẻ lại rủ nhau đi nhặt quả bàng, rửa sạch, ăn hết phần ngoài rồi dùng gạch đập lấy nhân. Nhân bàng vừa béo vừa thơm, ăn mãi không chán... Và những ngày mưa ấy, tuổi thơ của 8X là hình ảnh của những gương mặt tươi cười, đôi chân nhỏ nhảy qua những vũng nước mưa, xoay xoay cây dù và hát vang những bài ca trẻ thơ.
Liệu bạn có từng chạy theo bóng của chính mình đến mức thở dốc không? Hay ngồi trước quạt và hét lên thật to chỉ để nghe lại tiếng mình vọng lại? Bạn đã từng đổ nước lên sàn gạch rồi trượt dài trên đó và tự khen mình thật tài giỏi. Bạn cũng có bắt chuồn chuồn rồi để nó cắn vào rốn và tin rằng như thế mình sẽ biết bơi... Những trò chơi ngớ ngẩn như vậy đúng không?


6. Luôn kẻ vạch ranh giới với cậu bạn cùng bàn
Khoảnh khắc thời đi học không thể nào quên chính là những người bạn ngồi cùng bàn. Mỗi ngày gặp mặt, trao đổi bao nhiêu chuyện, từ vui đến buồn, và cả những lúc “dở khóc dở cười” cũng có. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là những tình huống hài hước với bạn cùng bàn.
Nhớ những lần, hai đứa ngồi sát nhau, tranh giành từng chút diện tích trên bàn học. Để tránh sự “xâm lấn lãnh thổ”, đứa nào cũng kẻ một đường ranh giới, ai lỡ tay để đồ sang bên của bạn thì ngay lập tức bị cái thước quật vào tay. Nhưng vấn đề sẽ ra sao nếu một bên chiếm hầu hết bàn học mà không hề cố ý?
Lúc ấy, có một suy nghĩ ăn sâu vào đầu óc rằng bạn trai và bạn gái không được phép chạm vào nhau. Vì vậy, khi ngồi chung bàn, dù chỉ một chút xíu thôi là bạn cũng cảm thấy như bị xâm phạm. Mà rồi tới tiết văn nghệ, cô giáo xếp bạn trai đứng cạnh bạn, hai người phải nắm tay nhau tập múa, tôi lại khóc lóc như thể đang bị đày vào địa ngục vậy.


7. Những món ăn của tuổi thơ
Với cuộc sống thiếu thốn thời xưa, thế hệ 8X và 9X không có sự lựa chọn đa dạng về món ăn vặt. Những món ăn đơn giản, rẻ tiền mà đôi khi khó lòng xác định giá cả lại trở thành những món khoái khẩu mà bất cứ đứa trẻ nào cũng ao ước được thưởng thức mỗi ngày. Những món ăn này không chỉ là kỉ niệm của tuổi thơ mà còn là dấu ấn không thể phai mờ của những năm tháng đã qua!
Lúc ấy không có những loại kem thơm ngon, đa dạng như bây giờ. Chỉ có kem tự làm, giá rẻ nhất cũng chỉ 100 đồng một que, loại “ngon nhất” cũng chỉ giá 1 nghìn đồng. Khi nghe tiếng kèn xe kem vang lên, cả đám trẻ con trong xóm lại chạy ào ra, cố gắng mua cho bằng được. Cả những gói kẹo đậu phụng bọc đường, kẹo kéo dẻo thơm, kẹo mạch nha hay ô mai giá chỉ 1 trăm đồng... Những món ăn vặt đơn giản nhưng sao tuổi thơ lại ngọt ngào đến thế!


8. Ngày đầu tiên đi học
Mỗi học sinh đều có những kỷ niệm gắn liền với quãng đời học trò của mình. Đặc biệt, với nhiều người, kỷ niệm về buổi tựu trường đầu tiên có lẽ là dấu ấn khó phai nhất.
Bạn có nhớ buổi sáng mùa Thu ấy không? Một đứa trẻ ngồi sau xe ba mẹ, vui vẻ ríu rít. Nhưng chỉ mới tới cổng trường, đứa trẻ đó đã òa khóc nức nở. Ngôi trường nhỏ, những thầy cô chưa quen, những bạn bè cùng tuổi nhìn nhau với ánh mắt tò mò. Đó là ngày đầu tiên đi học của tôi. Tôi đã khóc nức nở khi ba mẹ phải rời đi. Tôi e dè lau nước mắt và đi theo cô giáo vào lớp. Thế rồi, tôi lại mỉm cười khi nhận ra rằng những người bạn mới của tôi cũng “mít ướt” như mình.
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Cảm xúc của ngày đầu tiên ấy không thể nào phai mờ, và với tôi, dường như nó vừa mới xảy ra hôm qua. Những niềm vui, nỗi buồn, sự hạnh phúc, thích thú, lo sợ trong ngày đầu tiên ấy sẽ mãi mãi là những dư âm trong suốt cuộc đời tôi.


9. Chuyến đi xa đầu đời
Ngày nay, với các bạn, 50km chỉ là một đoạn đường ngắn, chẳng khác gì một vài vòng từ nhà đến cơ quan. Nhưng đối với tôi hồi đó, đó là cả một cuộc hành trình dài. Chuyến đi xa đầu tiên của tôi là về thăm quê ngoại. Chỉ mất nửa giờ ngồi xe buýt, thế mà đứa trẻ ngây thơ ngày ấy vẫn không thể nào ngủ được, lòng đầy háo hức và lo lắng suốt cả đêm dài.
Và tôi tin, có rất nhiều đứa trẻ như tôi, luôn tò mò và đầy mong đợi, liên tục hỏi ba mẹ rằng sẽ đi đâu, nơi đó như thế nào. Cuối cùng, tôi ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc mơ, tôi hình dung về chuyến đi sắp tới, đầy những tưởng tượng và háo hức.
Bầu trời hôm ấy, dù tôi đã nhìn thấy nó hàng nghìn lần, nhưng chưa bao giờ tôi lại nhìn kỹ đến thế. Trời hôm đó dường như trong hơn, xanh hơn, những đám mây lững lờ trôi như những con tàu đậu lại. Không rõ là vì tôi vui sướng hay bầu trời thật sự đẹp, tôi cứ nhìn mãi mà chẳng biết chán. Cứ thế, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi mẹ gọi dậy, chúng tôi đã đến nhà ngoại rồi.


10. Cảm giác hụt hẫng khi ba mẹ sinh thêm em bé
Trước khi có thêm em bé, bạn là đứa trẻ được ba mẹ và mọi người trong gia đình chăm sóc, chiều chuộng hết mực. Từ khi bạn ra đời, bạn đã quen với sự quan tâm và tình yêu thương vô bờ của cả nhà, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần. Một cơn ho khẽ hay một sự dỗi hờn nhỏ của bạn cũng khiến cả nhà phải chú ý và yêu thương. Khi bạn là con đầu lòng, tình yêu của ba mẹ dành cho bạn đặc biệt hơn, khiến bạn cảm thấy mình là “trung tâm của vũ trụ”. Bạn không bao giờ nghĩ đến chuyện chia sẻ tình yêu thương hay sự quan tâm với bất kỳ ai. Lúc này, bạn chỉ biết rằng mọi nhu cầu của mình sẽ được đáp ứng ngay lập tức mà không có sự cạnh tranh nào. Đó là một niềm tin vô thức rằng mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy, không bao giờ thay đổi.
Nhưng ngày đó đến, một em bé chào đời và bạn nhận ra rằng mình không còn là trung tâm của mọi sự chú ý nữa. Mẹ sẽ bận rộn chăm sóc em bé, còn ba cũng không còn thời gian dành cho bạn như trước nữa. Trong khi bạn cảm thấy tủi thân và buồn bã, những người xung quanh nói rằng ba mẹ không thương bạn nữa và bạn đang bị “bỏ rơi”. Cảm giác lúc đó thật sự làm bạn tổn thương và hoang mang, phải không? Nhưng khi trưởng thành, bạn mới hiểu rằng tình thương của ba mẹ là vô hạn, dù bạn có lớn thế nào đi nữa, ba mẹ vẫn yêu thương bạn như ngày nào.

